Kiếp trước tôi tăng ca đến đột tử.
Lúc xuống âm phủ, tôi ước với Diêm Vương rằng đời này nhất
định không làm trâu làm ngựa nữa.
Vậy nên, lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của ba tôi – lão Tiền –
tôi mừng đến mức đạp liền hai cái trong bụng mẹ.
“Mẹ ơi, con đạp nè!” – giọng mẹ tôi vừa ngạc nhiên vừa dịu
dàng.
“Nhóc con này, chắc là thích toà cao ốc mà ba mẹ tặng con làm
quà gặp mặt rồi.”
Tiếng cười sang sảng của ba tôi xen lẫn tiếng vòng tay ngọc phỉ
thuý lách cách trên tay mẹ.
Nghe như tiếng thì thầm của đồng tiền nói với tôi rằng: