Sau một đêm hoang đường với chú, tôi chỉ muốn chạy trốn, ra nước ngoài du học.
Người đàn ông lạnh lùng, độc ác ấy nói: “Xuất ngoại cũng được, nhưng ba năm sau phải về nước.”
Vài năm sau, tôi mang theo đứa bé vừa bước ra khỏi sân bay đã bị vệ sĩ của Phó Cận Niên “mời” lên xe.
Tôi run rẩy ngụy biện: “Cháu… cháu kết hôn rồi…”
Từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười quen thuộc, không chút ấm áp: “Nhiễm Nhiễm, để con của anh mang họ người khác, lá gan của em cũng lớn thật đấy.”