Skip to main content

Chương trước: https://giangsonnhuhoa.com/gsnh196-huy-hon-cuoi-trung-doi-truong/chuong-6

“Tôi muốn Uyển Trúc quay lại! Không ai được phép cản trở —”

Giọng anh ta đột ngột trầm xuống, ánh nhìn băng giá dừng lại nơi bụng Bạch Tuyết.

“— Kể cả đứa trẻ này.”

Tôi bỗng cảm thấy bất an, vừa định mở lời can ngăn…

Dư Nam Phong đã vung nắm đấm đầu tiên về phía bụng Bạch Tuyết.

Tiếp đến là cú thứ hai… rồi cú thứ ba…

Chỉ trong khoảnh khắc, phần bụng hơi nhô ra của cô ta lập tức xẹp xuống, máu tươi trào ra loang lổ. Cô ta ngã xuống, bất tỉnh tại chỗ.

Tôi vội vàng gọi cảnh vệ, kìm chặt Dư Nam Phong lại và đưa Bạch Tuyết đi cấp cứu. Việc xin việc lúc đó cũng đã hoàn toàn bị tôi gạt sang một bên.

Vài ngày sau, cả hai đều biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi tưởng mọi thứ đã khép lại, rằng họ đã quay về quê nhà.

Nào ngờ, tôi lại bất ngờ chạm mặt Dư Nam Phong thêm một lần nữa.

Anh ta ăn mặc gọn gàng, vẻ ngoài có phần bình tĩnh như người bình thường, giọng nói cũng nhẹ nhàng như thể chưa từng xảy ra biến cố:

“Giấy giới thiệu của tôi sắp hết hiệu lực rồi, tôi cũng đã đặt vé tàu về quê. Có lẽ đây là lần cuối tôi được gặp em. Có thể… ăn với tôi một bữa cơm chứ?”

Sau một hồi do dự, cuối cùng tôi vẫn nhận lời và cùng anh ta đến nhà ăn quốc doanh.

Trên đường đi, anh ta gợi lại rất nhiều chuyện cũ, kể cả những ký ức thời thơ ấu từng vui vẻ.

Tôi dần buông lỏng đề phòng, cùng anh ta trò chuyện như hai người quen cũ lâu ngày gặp lại.

Anh ta gọi nhiều món tôi từng yêu thích. Rất chu đáo, nên khi anh ta đưa ly nước cho tôi, tôi không mảy may nghi ngờ.

Tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong một căn nhà dân cũ kỹ.

Dư Nam Phong ngồi cạnh, lặng im không nói.

Khuôn mặt anh ta bình thản nhưng lại phảng phất nét điên cuồng đáng sợ.

“Uyển Trúc, cuối cùng em cũng tỉnh.”

“Anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng em yên tâm… anh sẽ không làm hại em.”

Anh ta vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay tôi, bàn tay dần lần xuống dưới…

“Lẽ ra em phải là của anh… Là anh sai nên hai ta mới lạc nhau một quãng. Bây giờ phải quay lại đúng đường thôi.”

Một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng, tôi cố gắng giãy giụa, nhưng toàn thân như rã rời, đầu óc quay cuồng, không còn chút sức lực.

“Anh… anh định làm gì?!”

Chương tiếp: https://khotruyenmoi.org/chuong/gsnh196-huy-hon-cuoi-trung-doi-truong/gsnh196-chuong-8