Một ngày trước đại hôn, ta chủ động thỉnh cầu, tình nguyện gả sang Bắc Ngụy để hòa thân.
Chỉ bởi kiếp trước, vị hôn phu của ta – Nhiếp chính vương Thẩm Vũ – đã chọn muội muội thứ xuất của ta thay ta đi hòa thân.
Nào ngờ, khi kiệu hoa vừa đến biên giới, nàng lập tức tự vẫn.
Nàng nói: “Cả đời này, thiếp chỉ yêu một mình Thẩm Vũ, thà chết cũng quyết chẳng gả cho ai khác.” Việc ấy khiến bang giao hai nước đổ vỡ, Bắc Ngụy lập tức đem quân áp sát biên cương.
Vị hôn phu kia chỉ khẽ nhíu mày, vẫn điềm nhiên chuẩn bị hôn lễ như chưa từng có biến cố.
Mãi đến lúc bái đường, hắn mới bất ngờ dẫn theo mấy vạn binh lính tiến vào cung, ép vua nhường ngôi.
Đệ đệ ta khi ấy chỉ mười tuổi đã bị kẻ khác chém chết, thi thể chẳng còn toàn vẹn.
Còn ta thì bị giam vào ngục, chịu đủ mọi cực hình dưới tay hắn.
Sau đó, hắn đem thi thể ta và đệ đệ đặt trước mộ phần của muội muội, khóc lóc như kẻ mất trí.
Hắn nói: “A Du, tất cả là do Hạ Minh Châu chiếm danh phận đích trưởng công chúa, nếu không ta nào có thể bỏ lỡ nàng?” “Nay ta đã đưa nàng ấy xuống gặp nàng, kiếp sau, chúng ta nhất định phải nối lại tiền duyên.” Sau đó hắn đăng cơ xưng đế, lưu danh sử sách là vị quân vương si tình, còn ta cùng A đệ lại bị hậu thế phỉ nhổ muôn đời.
Khi mở mắt lần nữa, ta đã trở về ngày trước khi hòa thân.
Lần này, ta xé nát thánh chỉ gả muội muội thay mình, không hề do dự mà tự mình bước lên hoa kiệu.