Phó Minh liếc tôi một cái, rồi tung cú đá vào chân phải của hắn.
Hắn loạng choạng sắp ngã, nhưng vẫn dốc hết sức lao về phía tôi, vung dao đâm tới.
Tôi nhảy lên, hai chân kẹp lấy đầu hắn, xoay người một cú.
RẦM.
Tên kia mặt úp đất, ngã như chó ăn cám.
Phó Minh lập tức bổ thêm một cước.
Hắn lăn tới mép vực, nửa người treo lơ lửng, sau lưng là vách đá dựng đứng.
Khuôn mặt hắn trắng bệch.
Hắn lắp bắp: “Cô… không phải là đại tiểu thư sao? Sao lại…”
Tôi nhướng mày:
“Cậu dựa vào đâu mà nghĩ người thừa kế nhà họ Lâm thì phải yếu đuối?”
Từ năm mười bốn tuổi, tôi đã được ông ngoại mời về một cựu lính đánh thuê Nga làm gia sư riêng.
Chỉ với chiêu cơ bản thôi, xử lý loại tép riu như hắn thừa sức.
A tiên sinh xuất hiện đúng lúc, khẽ cúi đầu với tôi.
Vai và lưng anh căng chặt, dưới lớp áo sơ mi nổi rõ đường nét cơ bắp đẹp như tượng tạc.
“Xin lỗi, tiểu thư.”
Tóc mái anh ướt nhẹp, dính máu, nhìn như vừa trải qua một trận chiến sống còn.
Lý Nhuyễn Nhuyễn, người giúp việc, cùng bốn năm gã lực lưỡng bị trói gọn lại thành một bó, do chính A tiên sinh xách đến trước mặt tôi.
Anh rất mệt, cố gắng bước đến gần: “Đã báo cảnh sát rồi.”
Phó Minh hét toáng lên: “——Ê!!!”
Ngay sau đó, A tiên sinh đổ gục thẳng lên người tôi.
Nặng muốn chết.
Tôi thở hắt ra: “Lên xe! Đến bệnh viện!”
A tiên sinh rất hiếm khi trông thảm hại như vậy.
Từ khi tôi có ký ức, anh luôn là hình mẫu lạnh lùng, toàn năng, không gì không làm được.
Vậy mà giờ đây anh sốt cao, trán đỏ rực, mồ hôi đầm đìa, tóc ướt dính bệt lại.
Anh ngồi chen chúc trong hàng ghế sau với thân hình cao lớn — vai rộng, chân dài, cao tới mét chín, khiến cả không gian như thiếu oxy.
Tôi cũng bắt đầu thấy khó thở.
“Lái nhanh lên.” – Tôi nói với tài xế.
Bỗng tôi thấy nhột.
A tiên sinh trong cơn mê man dụi đầu vào cổ tôi, khẽ rên một tiếng rất nhỏ.
Xì…
Người đàn ông này đang kêu rên… liên tục thì phải làm sao???
Online đợi, gấp lắm rồi!
15 ( Ngoại truyện )
Cuối cùng, Lý Nhuyễn Nhuyễn cũng khai ra kẻ đứng sau vụ ám sát.
Không ngoài dự đoán—vẫn là người anh tốt của tôi.
Một số chú bác từng thân thiết với cha tôi đã lên tiếng khuyên nhủ, mong tôi “niệm tình máu mủ, bỏ qua cho anh em ruột”.
Nhưng tôi sẽ không làm thế.
Bộ phận pháp lý của Lâm thị sẽ tiễn họ đến trại giam, cho đến hết đời.
Tôi đến bệnh viện thăm A tiên sinh.
Rất kỳ lạ, vết thương của anh không hề nghiêm trọng.
Về việc hôm đó vì sao anh ngất trong lòng tôi—tôi sẽ không truy hỏi.
Chỉ cần anh vì tôi mà chịu để tâm, vậy là đủ.
Mặc dù tôi không bị thương, nhưng vì sơ suất trong nhiệm vụ, A tiên sinh vẫn bị tước bỏ thân phận vệ sĩ.
Đúng là đáng tiếc.
Vì người có vóc dáng đẹp hơn anh thì không có gương mặt như anh,
Còn người đẹp trai hơn anh thì đa số chỉ là bình hoa di động.
A tiên sinh, đúng là tuyệt phẩm của Trung Quốc.
Vì để tưởng niệm “chó giữ cửa” ưu tú này, tôi vẫn không tuyển vệ sĩ mới.
Nhà tôi mà.
Những cổ đông từng mắng tôi vô tình bạc nghĩa, nay đồng loạt đổi giọng.
Họ nói tôi ra tay như sấm, quyết đoán như dao, là người sinh ra để nắm quyền.
Tôi bước lên vũ đài danh lợi, và làm tốt hơn cả cha tôi ngày trước.
Về phần Phó Minh,
Hệ thống y tế trực thuộc tập đoàn Lâm thị lâu dài hợp tác với nhà họ Phó,
Nên cậu ta cũng thường xuyên liên lạc với tôi.
Chúng tôi lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành.
Nhà họ Phó từng có ý định liên hôn, nhưng tôi âm thầm từ chối.
Dần dà, họ cũng từ bỏ ý định đó.
Phó Minh thì tâm hồn to như biển, hoàn toàn không biết mình từng suýt thành “chàng rể gắn mác.”
Vẫn ngốc nghếch như xưa, cười hề hề lái xe đưa tôi đi hóng gió.
Chỉ có một lần, trời mưa, đường trơn, xe của Phó Minh trượt bánh suýt lao vào gốc cây.
Mấy vị trưởng bối của Lâm gia hoảng hồn suýt ngất,
Sau cùng quyết định: phải tuyển lại vệ sĩ cho tôi.
Yêu cầu của tôi với “chó giữ cửa” rất đơn giản:
– Dáng chuẩn, vai rộng eo thon,
– Và quan trọng nhất: phải biết nghe lời.
Vậy là, năm năm sau, tôi gặp lại A tiên sinh.
Anh bước ra từ làn mưa mù mịt.
Dừng lại ở nơi cách tôi rất xa, che một chiếc ô đen,
Trên người là bộ vest đen ủi phẳng như mới từ địa ngục trở về.
Anh đứng yên nhìn tôi từ xa.
Tôi cũng nhìn anh từ xa.
Thật ra, tôi chưa bao giờ nhìn rõ gương mặt của A tiên sinh.
Anh luôn cúi đầu khiêm nhường, không bao giờ nhìn thẳng tôi,
Giống như một tín đồ ngoan đạo không dám khinh nhờn nữ thần của mình.
Nhưng lần này, anh ngẩng đầu.
Và tôi cuối cùng… nhìn thấy rõ đôi mắt ấy.
Đôi mắt đỏ hoe, đọng sương,
ướt hơn cả cơn mưa đêm nay.
Ánh mắt A tiên sinh lấp lửng, như đang gồng mình kìm nén điều gì đó.
Rất lâu sau, anh khẽ mỉm cười, môi động nhẹ:
“Gâu…”
(Toàn văn hoàn)