Ba mẹ tôi căm ghét tôi một cách bất thường. Tôi nhờ Trình Viên điều tra, mới phát hiện ra những lời đồn về tôi đã lan khắp họ hàng, hàng xóm láng giềng.
Ai ai cũng nói ba năm trước tôi bỏ rơi Lục Thành, theo một gã đàn ông lạ ra nước ngoài.
Họ bảo tôi bị gã đó lừa tình lừa tiền, phải bán thân để sống, còn gọi điện về lừa lấy tiền để dành của ba mẹ tôi.
Những lời đồn này có vẻ “hợp lý”, rõ ràng là do ai đó cố tình dựng chuyện.
Trình Viên nói đội từng điều tra rồi, nhưng không tìm được chút manh mối nào.
Ba mẹ tôi bị lừa qua mạng, nhưng lại khăng khăng tin rằng chính tôi đã lừa tiền họ từ nước ngoài.
Khi đó tôi đang làm nhiệm vụ, đội không thể công khai xử lý việc này, chỉ có thể chờ tôi trở về.
Nhưng tôi còn chưa tìm ra sự thật, thì Từ Uyển đã nhảy lầu từ tầng ba.
Ba tôi bị dọa đến mức phát bệnh tim, ngất ngay tại chỗ.
Mẹ tôi kích động nắm chặt lấy tôi, khóc nức nở:
“Nuôi con mà như nuôi kẻ thù! Khi con không có ở nhà, chúng ta sống rất tốt! Con vừa về, cuộc sống này thành ra cái dạng gì rồi! Hứa Vãn, coi như mẹ cầu xin con, hãy rời xa chúng ta đi!”
Trong cảnh hỗn loạn, mọi người đều chạy xuống dưới tìm Từ Uyển.
Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, tầng ba lại có dù che chắn bên dưới, Từ Uyển căn bản sẽ không bị thương.
Khi tôi nhìn xuống, cô ta cũng đang ngước lên nhìn tôi.
Trong ánh mắt ấy đầy sự khiêu khích và đắc ý, như thể đang nói:
“Hứa Vãn, tôi có tình yêu của ba mẹ và Lục Thành, cô lấy gì để đấu lại tôi?”
Tôi nhìn gương mặt ấy, nhớ lại hơn ba năm trước, khi cô ta nắm chặt tay tôi, sợ hãi nói:
“Cảnh sát Hứa, chị làm ơn làm phúc giúp em với. Em không thể về nhà, ba em sẽ lại bán em đi mất.”
Khi biết phải về nhà, phản ứng đầu tiên của cô ta là sợ hãi và tuyệt vọng.
Cha cô ta sẽ không ngừng bán cô đi, vắt kiệt giá trị của cô.
Tôi từng nhờ đội giúp đưa cô ta về, còn bảo nếu cuộc sống khó khăn thì có thể đến tìm Lục Thành.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã bị môi trường đánh lừa, đánh giá thấp Từ Uyển.
Cha cô ta là tội phạm, nơi cô ta lớn lên đầy rẫy tội ác.
Từ Uyển là một đóa hoa mọc lên từ đất dữ, có sức sống bền bỉ kinh ngạc.
Tôi nhận được cuộc gọi từ Trình Viên:
“Chị! Lâm Đại Hổ đã trốn đến thành phố của chúng ta, đội yêu cầu chuyển chị đi ngay lập tức để bảo vệ an toàn!”
Lâm Đại Hổ chính là kẻ lọt lưới trong băng tội phạm kia.
Nửa năm nay, đội vẫn luôn truy tìm tung tích của hắn.
Giờ hắn tìm đến tận đây, rõ ràng là nhằm vào tôi.
Nhưng một tên tội phạm trốn chui trốn lủi như Lâm Đại Hổ, làm sao biết được tôi ở đâu?
“Cô làm sao với tay vậy?” – Lục Thành xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt phức tạp.
Tôi cúp máy, nhắn tin cho Trình Viên:
“Giúp tôi điều tra một người.”