Tôi và Lục Thành ngồi đối diện nhau, anh ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ấy.
Trong suốt ba năm làm nội gián, tôi rất hiếm khi nghĩ đến anh, vì… tôi không dám nghĩ.
Tôi sợ một khi bị lộ thân phận, bị tội phạm ép dùng thuốc ảo giác, sẽ khai ra bất kỳ thông tin gì liên quan đến anh.
Cuộc đời tôi có thể kết thúc trong căn ngục tối không thấy ánh mặt trời đó, nhưng Lục Thành còn trẻ, còn cả một tương lai rực rỡ phía trước.
Phải đến sáu tháng hồi phục trị liệu, tôi mới dám buông thả cảm xúc mà nghĩ đến anh.
Nghĩ đến lúc anh cõng tôi trên đại lộ lúc một giờ sáng, khi hiếm hoi chúng tôi cùng xem xong một bộ phim.
Tôi từng nói:
“Lục Thành, nếu một ngày nào đó em không may hy sinh, thì anh nhớ em ba năm thôi. Ba năm sau hãy quên em đi, bắt đầu cuộc sống mới.”
Lục Thành giận đến phát cáu, véo mặt tôi mắng:
“Đồng chí Hứa, em làm ơn đừng đâm dao vào tim anh được không?”
Nói rồi, anh ôm tôi thật chặt:
“Hứa Vãn, em phải hứa với anh, dù có gặp nhiệm vụ nguy hiểm đến đâu, cũng phải cố sống sót.”
Lục Thành còn nói:
“Yêu một người cảnh sát nhân dân thật vất vả, Hứa Vãn, tín ngưỡng của em là Tổ quốc, là nhân dân. Còn tín ngưỡng của anh… chính là bảo vệ em.”
Tôi không trách Lục Thành phản bội, bởi những lời thề mà anh từng nói — chân thành đến mức khiến tôi không thể nào hận anh được.
Một lúc lâu sau, Lục Thành mới mở miệng:
“Anh và Từ Uyển… cô ấy…”
Anh lưỡng lự nhiều lần, rõ ràng rất khó để sắp xếp câu chữ.
Khuôn mặt Lục Thành thoáng hiện nét bức bối, rút ra một điếu thuốc, cầm mãi rồi vẫn không hút.
Tôi gọi cho anh một ly americano đá, nhẹ nhàng nói:
“Cứ từ từ mà nói, không cần gấp.”
Lục Thành uống một hơi nửa ly, cười gượng:
“Hứa Vãn, em lúc nào cũng vậy, luôn bình tĩnh. Bình tĩnh khi anh tỏ tình, bình tĩnh khi yêu anh. Ở bên em, đôi lúc anh thấy mình thật thất bại.”
“Đi chơi công viên giải trí, những cô gái khác đều hét to khi ngồi tàu lượn, chỉ có em dang tay cười tươi đón gió.”
“Chơi bắn bóng, em bách phát bách trúng, giành về món búp bê lớn nhất.”
“Ném vòng, em ném cái nào trúng cái đó.”
“Phá mật thất, người khác hai tiếng chưa ra được, còn em, mười phút là xong hết.”
Nói đến đây, mắt anh đỏ hoe, không thể nói tiếp nữa.
Bàn bên cạnh có một cặp đôi đang cãi nhau, cô gái khóc nức nở, chàng trai ôm chặt dỗ dành.
Nhưng những lời của Lục Thành chẳng hề lay động được tôi.
Tôi đã quen với việc đè nén cảm xúc. Chỉ khi đủ bình tĩnh, tôi mới có thể đưa ra những phán đoán chính xác nhất.
Hồi mới về, Trình Viên từng đùa tôi, kể một câu chuyện cười trên mạng:
“Chị à, lúc chị làm nội gián, có phải mở mắt ngủ không?”
Tôi bảo:
“Chị rất hiếm khi ngủ say. Nếu ngủ sâu quá, lưỡi dao trong tay áo sẽ cắt vào người, nhờ vậy mới kịp tỉnh lại.”
Ba năm nay, tôi sống như thế.
Tôi suy nghĩ một lúc, hỏi anh:
“Vậy nên, lúc anh và Từ Uyển ngồi tàu lượn, cô ta la hét rồi nắm chặt tay anh?”
“Lúc bắn bóng, anh thắng được gấu bông vì cô ta?”
“Lúc chơi ném vòng, hai người trúng món đồ cô ta thích?”
“Lúc chơi mật thất, cô ta sợ hãi nép vào người anh, còn anh thì tìm ra manh mối, dẫn cô ta ra ngoài?”
Lục Thành ngả người ra ghế, cười khổ:
“Hứa Vãn, em xem, anh nói với em từng ấy lời. Em không trách anh ngoại tình, không hỏi vì sao anh bỏ rơi em… Mà chỉ dựa vào những điều anh kể, đã đoán ra chi tiết buổi hẹn hò của bọn anh.”
Cảm xúc không thể giả được. Khi Lục Thành nói những lời đó, vẻ mặt anh đầy phức tạp, trong mắt rõ ràng lộ ra sự hồi tưởng — và cả so sánh.
Điện thoại anh đổ chuông. Là Từ Uyển gọi đến.
Giọng cô ta vang lên:
“Lục Thành, em nhớ anh quá… Anh đang ở đâu vậy?”
Giọng nói ấy nghe rất lạ, vừa có tiếng khóc, vừa cố gắng đè nén cảm xúc sắc nhọn.
Lục Thành ngập ngừng đáp:
“Anh đang bàn chuyện với khách… Lát nữa sẽ về bệnh viện thăm em.”
Nói đến đây, anh khựng lại, ánh mắt nhìn ra sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại.
Bên ngoài lớp kính trong suốt, Từ Uyển đang đứng đó.
Cô ta nhìn tôi, nở một nụ cười kỳ dị, rồi bất ngờ xoay người lao thẳng vào dòng xe cộ đang tấp nập.