“Cô ấy có ý chí sinh tồn rất mạnh.”
“Hứa Vãn vẫn rất muốn sống, cô ấy đang nỗ lực chiến đấu với cảm xúc của chính mình.”
“Ba năm làm nội gián đã hủy hoại cảm xúc mà một người bình thường nên có, cô ấy luôn đè nén bản thân.”
Lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy bác sĩ tâm lý đang trò chuyện với ai đó.
Mở mắt ra, là sư phụ tôi — Giang Thiên Minh.
Ba năm trước, sư phụ từng khuyên tôi từ bỏ. Ông nói:
“Tiểu Hứa, con còn trẻ, chưa hiểu làm nội gián nghĩa là gì. Rất nhiều đồng chí kỳ cựu sau khi trở về đều không thể thích ứng với cuộc sống bình thường, có người bị trầm cảm, có người còn rời khỏi ngành luôn. Nhiệm vụ lần này, chúng ta vẫn có thể nghĩ cách khác.”
Lúc đó tôi đáp:
“Sư phụ, luôn phải có người làm chứ, phải không ạ?”
Cổ nhân có câu: “Dù ngàn vạn người ngăn cản, ta vẫn tiến lên.”
Luôn có người phải thực hiện nhiệm vụ này. Không phải tôi, thì cũng là người khác.
Tôi có người thân, người khác cũng có.
Chỉ cần tôi thành công, có thể phá tan tổ chức tội phạm nhanh nhất.
Biết bao gia đình ở vùng biên giới sẽ được cứu rỗi vì tôi.
Khoác lên người bộ cảnh phục này, tôi đã biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay.
Tôi từng đứng dưới lá cờ đỏ thề nguyện:
“Tuân thủ nhiệm vụ, không sợ hy sinh.”
Tôi từng hứa với sư phụ, nhất định sẽ trở về an toàn, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi đã làm được.
Nhưng cái giá phải trả là, chỗ dựa trong lòng tôi… đã hoàn toàn sụp đổ.
Hai tiếng trước, tôi chạm vào con dao gọt trái cây, không kiềm được đã cắt vào cổ tay.
Tâm trạng u ám cứ kéo tôi chìm xuống. Trước khi ngất đi, tôi đã gọi điện cho sư phụ.
“Tiểu Hứa, con tỉnh rồi à.”
Sư phụ dụi đôi mắt đỏ hoe, vỗ nhẹ vai tôi:
“Con rất dũng cảm, sư phụ tự hào về con.”
Tôi nhớ lại những gì xảy ra ở lễ đính hôn, nói khẽ:
“Hình như… con đã phá hỏng buổi đính hôn của Lục Thành rồi.”
Trong ba năm tôi mất tích, đội đã cử Trình Viên giả làm tôi, liên lạc với gia đình để an ủi họ.
Nhưng điều Trình Viên có thể làm, chung quy cũng rất hạn chế.
Ba năm qua, ba mẹ tôi đã cạn kiệt tất cả kỳ vọng dành cho tôi.
“Băng nhóm tội phạm vẫn còn một tên quan trọng đang lẩn trốn.”
Sư phụ tôi nói với vẻ nặng nề,
“Tiểu Hứa, hiện tại đội chưa thể tuyên dương con. Vì sự an toàn của gia đình, con vẫn phải giữ bí mật về nhiệm vụ. Thời gian này, có lẽ con phải chịu thiệt thòi rồi.”
Sau khi sư phụ rời đi, tôi nằm lặng một lúc, định ra ngoài hít thở không khí.
Không ngờ lại gặp Lục Thành.
Từ Uyển đang tựa vào ngực anh ta, nước mắt đầm đìa.
Lục Thành ôm lấy cô ta, cúi đầu thì thầm gì đó.
Tôi do dự, định lảng đi.
Nhưng Lục Thành lại gọi tôi:
“Hứa Vãn!”
Anh ta nhìn tôi lạnh lùng:
“Cô còn bám đến tận đây, phá hỏng lễ đính hôn của tôi rồi vẫn chưa đủ sao?”
Tôi nhìn vẻ chán ghét trong mắt anh ta, nhất thời sững sờ.
Ba năm không gặp, Lục Thành dường như không còn là người trong ký ức của tôi nữa.
Ngày trước, anh ôm tôi cằn nhằn:
“Bạn học Hứa, đồng chí Hứa, lúc đầu không nên để em thi vào trường cảnh sát. Anh cũng là người dân, em có thể quan tâm đến anh nhiều chút không?”
Hồi đó tôi rất bận, không giống sinh viên đại học khác được tự do đi lại.
Mỗi khi tôi rảnh, Lục Thành đều lập tức bắt xe từ thành phố bên sang, không bỏ lỡ ngày nghỉ nào của tôi.
Nhưng giờ đây, ánh mắt anh nhìn tôi chỉ có lạnh lẽo và căm ghét.
Từ Uyển khóc đỏ cả mắt:
“Chị à, em biết em không giỏi giang như chị, không thông minh như chị, nhưng em thật sự rất yêu Lục Thành. Nếu chị giận, hãy giận em. Ba năm nay là do em mặt dày bám lấy anh ấy.”
Tôi bình thản vuốt nhẹ cổ tay, nhìn Từ Uyển.
Mấy trò vặt của cô ta, trước mặt tôi chẳng đáng gì.
Sư phụ luôn nói tôi sinh ra để làm cảnh sát, lúc thẩm vấn rất dễ phát hiện người ta có nói dối hay không.
Từ Uyển… đang diễn. Cô ta không có ý định chết thật.
Tôi nhớ những chuyện Trình Viên kể, nhẹ nhàng nói:
“Lục Thành, giữa chúng ta vẫn còn một lời chia tay chưa nói rõ. Tôi muốn nghiêm túc ngồi lại trò chuyện với anh.”
Lục Thành nhìn chằm chằm vào tôi, chưa kịp mở miệng…
Từ Uyển đột nhiên như phát điên, lao về phía cửa sổ, khóc nức nở:
“Chị! Có phải chị chỉ tha thứ cho Lục Thành, tha thứ cho ba mẹ khi em chết phải không? Vậy được, hôm nay em nhảy từ đây xuống, trả lại tất cả cho chị!”
Tôi cau mày, nhàn nhạt nói:
“Được thôi, vậy cô nhảy đi.”
Từ Uyển tuyệt đối không dám chết, cô ta xem mạng sống như một quân bài để thương lượng.
Tôi nhớ rõ ánh mắt cầu sinh mạnh mẽ của cô ta ba năm trước khi tôi cứu về.
“Hứa Vãn, con điên rồi sao!” Mẹ tôi đột ngột xuất hiện, đẩy tôi ngã xuống đất, chạy đến kéo Từ Uyển lại.
Ba tôi tức đến mức mặt mày tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô ra nước ngoài theo trai, bỏ mặc hai ông bà già này, có biết hàng xóm láng giềng nói chúng tôi thế nào không? Ba năm nay là Uyển Uyển ở bên cạnh chúng tôi! Đáng chết là cô!”
“Uyển Uyển ngoan, lại đây nào.” Mẹ tôi vừa khóc vừa dỗ,
“Bác sĩ bảo con cần nghỉ ngơi vài hôm mà? Mẹ đã làm bánh nhân con thích nhất ở nhà rồi, mau xuống ăn đi con.”
Bà xách theo hộp giữ nhiệt, mùi bánh thơm ngào ngạt tỏa ra.
Ba năm nằm vùng, có lần băng nhóm tội phạm thử thách tôi, ném tôi vào rừng hoang vắng.
Tôi đói đến mức phải ăn rắn sống đầy máu, khi đó chỉ nghĩ: hoàn thành nhiệm vụ nhanh để về ăn bánh nhân mẹ làm.
“Ba mẹ, Lục Thành. Trước khi đi tôi đã nói rất rõ, là đi ra nước ngoài làm việc với bạn bè.”
Tôi nhìn chằm chằm Từ Uyển, từng chữ một:
“Nhưng sau khi tôi về, đã không chỉ một lần nghe người khác nói, tôi ra nước ngoài để chơi bời, làm mấy chuyện mờ ám, thậm chí có người còn bảo tôi mang thai rồi sảy, bị đàn ông bỏ, không sống nổi mới quay về. Mấy lời đó, là ai nói với các người?”