Tám giờ sáng, Trình Viên mang đến một đống quần áo và mỹ phẩm, muốn giúp tôi trang điểm, ăn mặc thật đẹp.
Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, tôi nhìn bản thân trong gương, cố gắng chịu đựng sự khó chịu khắp cơ thể.
Tôi trong gương trang điểm nhẹ nhàng, che đi vết sẹo trên mặt.
Chiếc váy xanh nhạt dài đến mắt cá chân, giấu đi những vết sẹo chằng chịt trên chân tôi.
Dù rất khó chịu, tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Tôi chỉ mong ba mẹ có thể thấy tôi trong trạng thái tốt nhất.
Ra khỏi cửa thì gặp bác sĩ Trình, anh ta nhìn tôi hai lần.
“Tôi trông lạ lắm à?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
Bác sĩ Trình nói:
“Rất đặc biệt… giống như cỏ thơm xương bồ vậy.”
Dây thần kinh đang căng chặt của tôi cuối cùng cũng thả lỏng. Không lạ là được rồi.
Khi tôi đến khách sạn thì đã hơi muộn.
Tôi lặng lẽ ngồi ở bàn cuối cùng, nhìn ba tôi đứng trên sân khấu phát biểu.
Mẹ tôi ngồi ở bàn chính, mặc sườn xám đỏ.
Từ Uyển dựa vào vai bà, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.
Ba tôi nói:
“Hy vọng con gái của tôi – Uyển Uyển, và Lục Thành, về sau hạnh phúc, bình an.”
Từ Uyển là con gái ông ấy, vậy… tôi là ai?
Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ.
Không ngờ người đầu tiên phát hiện ra tôi lại là Lục Thành.
Anh ta đang cầm micro, gương mặt tươi cười, nhưng khi ánh mắt lướt qua tôi thì lập tức khựng lại.
Sự khác lạ của Lục Thành khiến người khác cũng chú ý.
Tôi nghĩ một chút, rồi chủ động bước lên chào hỏi.
“Ba mẹ, con về rồi.”
Ba tôi “soạt” một tiếng đứng bật dậy, tát thẳng vào mặt tôi một cái thật mạnh.
Mẹ tôi khóc lóc nói:
“Chúng ta đã sớm xem như không có đứa con gái này rồi, sao con cứ phải chọn đúng hôm nay để xuất hiện chứ!”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố nén cảm giác đau đớn trong lòng.
Từ Uyển cũng bật khóc theo:
“Chị ơi, tất cả là lỗi của em, em không nên xuất hiện trong gia đình này. Nếu chị muốn trách, thì cứ trách em đi. Là em chủ động quyến rũ Lục Thành, là em cầu xin ba mẹ nhận em làm con gái.”
“Ba mẹ, cảm ơn vì ba năm qua đã yêu thương và dạy dỗ con.” Từ Uyển quỳ sụp xuống đất, dập đầu,
“Bây giờ chị đã trở về, em nên rút lui. Là em cướp đi cuộc sống của chị, tất cả đều là lỗi của em.”
Lục Thành đỡ Từ Uyển dậy, nhìn chằm chằm vào tôi nói:
“Người nên rời khỏi đây là Hứa Vãn.”
Cả lễ đính hôn rơi vào một mớ hỗn loạn.
“Đúng là tạo nghiệt, nghe nói Hứa Vãn theo trai ra nước ngoài chơi bời.”
“Phải đó, làm ông Hứa tức đến nhập viện luôn.”
“Giờ quay về làm gì chứ.”
“Nhìn nó đờ đẫn vậy chắc sống không ra sao.”
“Nếu không nhờ Từ Uyển ba năm nay chăm sóc ông bà Hứa, họ sống kiểu gì chứ.”
Tất cả những lời xì xào đều truyền đến tai tôi.
Tôi nhìn nét mặt giận dữ của ba mẹ, ánh mắt lạnh lùng của Lục Thành, sự yếu đuối đầy nước mắt của Từ Uyển.
“Tôi…” Tôi giơ tay đưa bó hoa cho Lục Thành, định giải thích.
Từ Uyển lại như bị dọa sợ, giơ tay đẩy tôi, hét lên:
“Chị ơi, đừng đánh anh Lục Thành! Muốn đánh thì đánh em đi!”
Tôi phản xạ tự nhiên, túm lấy tay cô ta quật xuống đất.
“Hứa Vãn, cô điên rồi sao!” Lục Thành đẩy tôi một cái.
Anh ta rất mạnh, tôi đập vào bàn, tay vô tình ấn vào con dao gọt trái cây đặt bên cạnh.
Mẹ tôi nhìn tôi, tôi theo phản xạ giấu tay ra sau lưng.
“Cút! Cút cho tôi! Tôi không có đứa con gái như cô!” Ba tôi gào lên.
Mẹ tôi ôm lấy Từ Uyển, dỗ dành:
“Đau không con? Chúng ta đến bệnh viện ngay!”
“Hứa Vãn, mong cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa.” Lục Thành bế Từ Uyển lên.
Từ Uyển vừa khóc vừa nói cổ tay đau:
“Ba mẹ, có phải tay con bị gãy rồi không, đau quá…”
Nhưng khi tôi ra tay đã kìm lực lại, không thể nào khiến cô ta bị thương thật.
“Ngoan nào, Uyển Uyển, ba mẹ đưa con đi bệnh viện ngay.”
“Không sao đâu, Uyển Uyển, không sao đâu.”
Họ vừa dỗ dành vừa đưa Từ Uyển đi bệnh viện.
Bạn bè người thân nhìn tôi thì thầm bàn tán, lần lượt rời khỏi sảnh tiệc.
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay đẫm máu của mình, ngơ ngác nghĩ.
Có lẽ… tôi không nên trở về.
Chết ở vùng biên giới… mới là nơi tôi thuộc về.