Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Đúng là như vậy.
Thân phận của tôi trong thế giới này là một cô nhi—thân thể do hệ thống tạo ra cho nhiệm vụ.
Tôi và Tạ Hồi lớn lên cùng nhau, nhưng cũng không phải là thanh mai trúc mã duy nhất của nhau.
Thế nhưng… trước khi Tống Vi Lan xuất hiện, Tạ Hồi luôn đặc biệt nhấn mạnh mối quan hệ giữa chúng tôi là khác biệt.
Anh từng nói:
“Tớ là người đầu tiên nói chuyện với Giang Tùy, là người đầu tiên được cậu ấy nhớ tên. Cũng là người đầu tiên nắm tay Giang Tùy khi chơi trò chơi.”
Anh cẩn thận ghi nhớ từng lần “lần đầu tiên” giữa chúng tôi.
Cố gắng tách mối quan hệ của chúng tôi ra khỏi sự đại trà của những người cùng lớn lên trong trại trẻ.
Muốn biến nó thành một sợi dây liên kết duy nhất—không thể thay thế.
Nhưng bây giờ, anh lại đứng ở nơi đó, nói với tất cả mọi người rằng, quá khứ giữa chúng tôi—cũng chỉ có vậy.
Không khí chợt trầm xuống, mọi người im lặng khó xử.
Tôi đón nhận ánh mắt đủ kiểu từ mọi phía, bình thản bước vào phòng tiệc, đem món quà đã chuẩn bị sẵn trao cho người bạn sắp ra nước ngoài.
Sau đó, tôi quay lại, nở một nụ cười tươi tắn với Tạ Hồi và nói:
“Đúng vậy, tất cả là nhờ bác sĩ mát tay chữa khỏi.”
Mới có thể, sau vô số lần nghe câu:
“Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…”,
cuối cùng nghe thấy tiếng reo mừng đầy phấn khích:
“Đây đúng là một kỳ tích y học!”
Nhưng có lẽ không ai biết—
kỳ tích ấy, là có thời hạn.
6
Buổi tiệc dần khép lại, tôi vô tình gặp Tống Vi Lan trong nhà vệ sinh.
Cô đứng trước bồn rửa tay, chậm rãi tô lại son môi, động tác tao nhã.
Sau đó nghiêng đầu nhìn tôi, nở nụ cười vừa chân thành vừa vô tội:
“Giang Tùy, cảm ơn cậu nhé.”
“Là cậu đã dạy tôi phải biết nắm lấy cơ hội để có được hạnh phúc.”
“Bây giờ, tôi đã nắm được rồi.”
“Cậu… sẽ thấy vui thay cho tôi chứ?”
Tôi nhớ rất rõ.
Năm đó, cũng là trong nhà vệ sinh.
Cô bị những người do em kế gọi tới bắt nạt, nước bẩn trong bồn bị hắt thẳng lên người không một chút thương tiếc.
Buổi chiều muộn, dãy phòng học vắng lặng. Tôi đi qua hành lang yên ắng, chợt nghe thấy tiếng nức nở, liền theo phản xạ chạy vào.
Khi ấy tôi cũng chỉ là một người đơn độc, nhưng vẫn cắn răng gom đủ can đảm, cầm chổi lên xông vào, kéo Tống Vi Lan ra khỏi đó.
Tôi cẩn thận giúp cô rửa sạch vết bẩn trên người, cởi đồng phục sạch sẽ của mình khoác lên che đi dáng vẻ chật vật đáng thương của cô.
Khoảnh khắc tôi dìu cô bước ra khỏi nhà vệ sinh—
hệ thống từng để tôi tự do sống trong thế giới này suốt bao năm, che giấu ký ức xuyên không—lúc đó mới lần đầu xuất hiện, nhắc nhở:
【Ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ của bạn đã xuất hiện.】
“Là ai?”
【Tống Vi Lan.】
Từ đó về sau, tôi chủ động tiếp cận cô, sưởi ấm cô, dốc lòng giúp đỡ cô mọi điều.
Tôi nói với cô rằng phải kiên cường, phải cố gắng thay đổi số phận, rồi sẽ có ngày tốt đẹp hơn.
Và còn nói—
phải biết nắm lấy mọi cơ hội để có được hạnh phúc.
Thực ra, cho dù cô ấy không phải là đối tượng nhiệm vụ của tôi,
tôi vẫn từng thật lòng hy vọng rằng—trong những ngày tháng sau này, cô có thể sống hạnh phúc.
Trên chặng đường đã qua, câu nói ấy, cô ấy đã làm rất tốt.
Từng có Tạ Hồi vì cô mà suýt nữa tàn phế,
từng có đàn anh che mưa chắn gió cho cô suốt những năm đại học,
đến giờ, cô lại một lần nữa quay về trong vòng tay của ngôi sao đình đám Tạ Hồi—
trở thành người duy nhất được anh thiên vị.
Tôi rất rõ, nguyên nhân dẫn đến cục diện ngày hôm nay không hoàn toàn là do cô ấy.
Nhưng tôi cũng chẳng còn hứng thú để ngồi lại, bình tĩnh cùng cô ôn chuyện cũ.
Tiếng nước từ vòi cảm ứng chảy ào ào không ngừng, tôi thu tay lại, rút đại một tờ giấy lau khô.
Ánh mắt dừng nơi hình bóng Tống Vi Lan trong gương, tôi mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Chúc mừng, cô đã đạt được điều mong ước.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi cô khựng lại.
Tôi không đợi cô lên tiếng, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Ban đầu chỉ định chào bạn rồi lặng lẽ rời đi,
nào ngờ vừa bước vào sảnh tiệc, đã nghe có người nửa say nửa tỉnh gọi tôi:
“Giang Tùy, Tạ Hồi mới nhận thêm một hợp đồng đại diện cho BlueBlood, tương lai rạng rỡ quá trời luôn—là thanh mai của cậu, cậu không tính chúc mừng anh ta sao?”
“Dù gì thì thanh mai cũng không phải duy nhất, nhưng cũng là cùng nhau lớn lên mà… chẳng lẽ cậu đang giận vì những lời anh ta vừa nói?”
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt trong sảnh tiệc đều đổ dồn về phía tôi.
Tạ Hồi cầm ly rượu trong tay, lười biếng nghiêng đầu nhìn sang, dáng vẻ dửng dưng, như thể tất cả chuyện này chẳng hề liên quan đến anh.
Người kia nói đúng.
Thời gian gần đây, nhờ scandal cùng Tống Vi Lan vào khách sạn leo lên hot search, danh tiếng của Tạ Hồi không những không bị ảnh hưởng, mà còn tăng lên chóng mặt.
Với chiến lược truyền thông khéo léo của công ty, anh chẳng những không tổn hại gì mà còn giành được hợp đồng đại diện mà bao ngôi sao khác phải ao ước.
Nếu nói Tống Vi Lan là nỗi vương vấn tình cảm trong lòng anh,
thì việc trở thành đại minh tinh—chính là giấc mơ đỉnh cao trên con đường sự nghiệp mà anh luôn theo đuổi.
Những năm qua, anh đã bỏ ra không ít nỗ lực cho lý tưởng ấy.
Phía sau anh, bên ngoài cửa sổ kính sát đất, tấm billboard quảng cáo mới nhất của anh đang treo sừng sững trên toà nhà cao tầng—
một góc rực rỡ thuộc về hào quang của riêng anh.
Tôi đứng yên vài giây, lặng lẽ đón lấy ly rượu từ tay phục vụ.
Rồi cách một khoảng không ngắn ngủi, tôi nâng ly hướng về phía Tạ Hồi, mỉm cười đúng mực, nhẹ giọng chúc mừng:
“Vậy thì, chúc cậu—con đường nghệ thuật sáng rực như sao trời.”
Tôi đã nói dối.
Tôi không cần anh ta “sáng như sao trời”.
Không cần anh ta “tương lai rạng rỡ”.
Tôi muốn anh ta ngã khỏi bục cao.
Muốn anh ta khốn cùng, chật vật, rơi vào nước lửa.
Muốn anh ta sau khi vết thương lành da, quên mất nỗi đau—
thì phải học cách đau lại, từ đầu.
7
Thẻ hồi phục hoàn toàn mất hiệu lực—là vào một buổi chiều vô cùng bình thường.
Bầu trời sau mưa trong veo đến trống rỗng, tôi đứng ở ngã tư đợi đèn đỏ thì hệ thống bỗng vang lên trong đầu:
“Tiến trình khôi phục triệu chứng của bệnh nhân đã hoàn tất.”
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng xe cộ qua lại xung quanh như bị rút hết âm thanh.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, mọi thứ trước mắt đều nhạt nhoà,
chỉ có ký ức ào ạt kéo về như sóng lớn dâng tràn.
Cuối cùng, chỉ còn lại một ý nghĩ rõ ràng đến tàn nhẫn—
Tạ Hồi, sẽ không bao giờ… đứng dậy được nữa.
Điện thoại trong túi khẽ rung lên.
Là cuộc gọi từ bác sĩ điều trị chính của Tạ Hồi.
Chính là người năm đó từng giúp anh hồi phục đôi chân.
Bao năm qua, mỗi năm đều đích thân kiểm tra định kỳ cho anh—
và luôn là người đầu tiên báo kết quả… cho tôi.
Mỗi lần trước đó, kết quả kiểm tra đều là phục hồi hoàn toàn, không có bất thường.
Chỉ duy nhất lần này, giọng của bác sĩ lại mang theo vài phần chần chừ:
“Xin lỗi cô Giang, đôi chân của ngài Tạ đột nhiên tái phát chấn thương cũ, tốc độ chuyển biến xấu rất nhanh. Chúng tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng cô yên tâm, chúng tôi đang liên hệ với các chuyên gia nước ngoài—”
“Từ giờ trở đi, tình trạng của Tạ Hồi… không cần báo với tôi nữa.”
Tôi nhẹ giọng ngắt lời anh.
Bên kia điện thoại, hơi thở của bác sĩ khựng lại,
một lúc sau mới dè dặt nói tiếp:
“Nhưng trước đây rõ ràng cô còn… “
Rõ ràng trước đây, chính tôi là người đặc biệt dặn dò anh,
mỗi lần kiểm tra xong phải lập tức gọi báo tôi kết quả đầu tiên.
Rõ ràng… tôi từng là người quan tâm đến đôi chân của Tạ Hồi hơn bất kỳ ai