4
Việc sử dụng thẻ hồi phục trước đây cũng không phải khiến anh hồi phục hoàn toàn chỉ sau một đêm.
Vậy nên giờ, cũng giống như thế—
Từng chút, từng chút một, sẽ dần dần quay về vạch xuất phát.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Tạ Hồi cuối cùng kết thúc trong bầu không khí nặng nề, chẳng mấy vui vẻ.
Trước khi tôi rời đi, anh khẽ thở dài, như thể đang nhắc nhở tôi điều gì đó:
“Giang Tùy, cậu cũng nên hiểu rõ… hiện tại cậu không có lập trường hay thân phận gì để can thiệp vào quyết định của tôi.”
Những năm qua, vì sự nghiệp và hình tượng của anh, chúng tôi chưa từng chính thức bên nhau.
Anh nói không sai, tôi đúng là không có tư cách can thiệp.
Giống như năm đó, thân phận thanh mai của tôi cũng chẳng thể ngăn cản anh bất chấp tất cả mà lao về phía Tống Vi Lan.
Tôi bước từng bậc, từng bậc xuống cầu thang, chẳng hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ đã bị phủ bụi từ lâu—
Năm lớp 11, có một buổi học tối thì đột ngột mất điện. Tôi đang xuống cầu thang thì trượt chân, suýt nữa ngã nhào.
May mà lúc đó có Tạ Hồi đi cùng, anh phản ứng cực nhanh, kịp thời nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi hoảng hốt thốt lên:
“Dọa chết tớ rồi đấy.”
Anh bật cười trêu:
“Sợ gì chứ? Tớ sao có thể để cậu ngã được?”
Tiếc là… tôi còn chưa kịp đứng vững.
Hành lang tối om đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh của Tống Vi Lan.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi theo phản xạ buông ra.
Tạ Hồi lập tức lao về phía nơi phát ra âm thanh.
Còn tôi, trong thế giới đen kịt ấy—vẫn cứ thế ngã xuống.
Sau đó, anh đã giải thích với tôi:
“Xin lỗi, Giang Tùy… nhưng cậu cũng biết mà, Tống Vi Lan bị quáng gà, nếu không thấy đường sẽ rất nguy hiểm.”
Còn bây giờ, anh cũng nói với tôi:
“Giang Tùy, hiện tại cô ấy thật sự rất khó khăn. Đã từng quen biết, tôi không thể làm ngơ được.”
Cảm giác khi lịch sử lặp lại… thật sự không dễ chịu chút nào.
Người lớn rồi, có những lời chỉ cần nói đến đó là đủ.
Ký ức và hiện thực đan xen vào nhau, từng mảnh, từng mảnh lặng lẽ cắt qua lòng.
Tôi buộc phải thừa nhận—
Thực ra mối duyên giữa tôi và Tạ Hồi, đã đứt từ rất lâu rồi.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cái ngày hôm ấy, khi đang tổng duyệt chương trình, cậu thiếu niên ấy lặng lẽ bước đến chắn gió giúp tôi nơi bậc thềm cuối hành lang.
Gấu áo của anh bị gió thổi tung, lộn xộn như chính trái tim tôi lúc ấy.
Giờ quay đầu nhìn lại mới chợt nhận ra—
Cơn gió đó, đã ngừng thổi từ lâu.
Sau lần đó, chúng tôi không còn gặp lại nữa.
Từ sau khi anh nổi đình nổi đám, chúng tôi rất ít khi gặp lại.
Lịch trình của anh dày đặc đến không còn thời gian thở, còn tôi làm giáo viên cấp ba, cũng bận không kém.
Thỉnh thoảng hiếm hoi gặp nhau, anh luôn mỉm cười nói với tôi:
“Giang Tùy, hay là cậu làm trợ lý riêng cho tớ đi.”
“Như vậy chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày, được không?”
Được chứ.
Nhưng khi đó tôi còn phải cố gắng tích đủ điểm để gia hạn thẻ hồi phục lần cuối, nên chỉ có thể bảo anh—đợi thêm chút nữa.
Thế rồi khi tôi thật sự đợi đến ngày ấy…
Người mà anh gọi là “trợ lý riêng”—lại biến thành Tống Vi Lan.
Họ đi chung một xe, xuất hiện cùng nhau ở đủ mọi sự kiện,
ngay cả thời gian riêng tư cũng rủ nhau đi dạo phố, ăn uống.
Mở phần bạn chung trên mạng xã hội, vẫn có thể thấy ảnh chụp chung của họ—
dòng caption bên dưới là:
【Mọi người mau tới xem đi, đây mới thật sự là yêu nhau như chăm hoa.】
Trong ảnh, ống kính hướng thẳng về phía hai người.
Tạ Hồi ôm lấy chiếc bánh kem, mặc một bộ đồ thể thao trắng đen đơn giản, dáng người cao ráo tuấn tú như mọi khi, toát lên vẻ điềm tĩnh và quý phái không lẫn vào đâu được.
Đối diện với anh, Tống Vi Lan cười rạng rỡ như hoa nở rộ.
Cô gái từng dè dặt, thu mình trong lần đầu tái ngộ, giờ đã được thay thế bởi một người phụ nữ tinh tế, lộng lẫy—được đánh bóng bằng tiền bạc và hào quang.
Phía sau cửa kính là những chùm pháo hoa rực rỡ bừng sáng cả bầu trời.
Tim tôi bỗng chốc khựng lại.
Tôi chợt nhận ra—Tạ Hồi đang tổ chức sinh nhật cho cô ấy.
Khung cảnh đó, giống hệt năm xưa, khi anh dùng số tiền tích cóp bấy lâu mua đầy một phòng hoa hồng chỉ để đổi lấy một nụ cười của Tống Vi Lan.
Tôi vẫn nhớ như in, năm ấy cô ngồi đối diện anh, nhìn anh qua ánh nến lung linh và ước nguyện:
“Em mong sẽ có người yêu em mãnh liệt, yêu em đến suốt đời.”
Giờ thì—ước nguyện đó cũng coi như thành hiện thực rồi.
Tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận từng nhịp đập nặng nề của trái tim,
không thể tự lừa mình rằng mình đã dửng dưng, đã quên.
Trong đầu lại vang lên câu nói của Tạ Hồi: “Chuyện cũ vặt vãnh, chẳng đáng nhắc lại.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi bỗng bắt đầu… mong chờ.
Mong chờ đến ngày thẻ hồi phục hoàn toàn mất hiệu lực.
5
Trước khi thẻ hồi phục mất hiệu lực, tôi và Tạ Hồi đã gặp nhau một lần cuối.
Trong buổi tiệc chia tay một người bạn chuẩn bị ra nước ngoài.
Tống Vi Lan cũng có mặt.
Hai người đứng cạnh nhau, sánh đôi như một cặp đôi hoàn hảo—rõ ràng đã trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
Khi tôi đến nơi, Tạ Hồi đang mỉm cười nhận những lời chúc tụng từ bạn bè.
“Chúc mừng nhé, đại minh tinh Tạ! Sự nghiệp lẫn tình yêu đều viên mãn!”
Thế gian vô thường.
Trước đây, mỗi lần tôi và Tạ Hồi cùng xuất hiện, ánh mắt giữa chúng tôi luôn ẩn chứa sự mập mờ, dịu dàng như có như không.
Nhưng giờ, thời thế đã đổi.
Người được trêu ghẹo, được gán ghép giữa tiếng cười ồn ào đã không còn là tôi—mà là Tạ Hồi và Tống Vi Lan.
Thậm chí còn công khai, rõ ràng hơn rất nhiều.
Dù vậy, những người có mặt ở đây cũng không thực sự biết rõ chuyện năm xưa—Tạ Hồi vì cứu Tống Vi Lan mà bị thương ở chân là như thế nào.
Tôi không rõ trong vài phút tôi đến muộn vì kẹt xe, họ đã nói gì với nhau.
Chỉ thấy lúc này, mọi người đang cười cợt trêu đùa Tống Vi Lan:
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Nghe nói năm đó Tạ Hồi vì làm anh hùng cứu mỹ nhân mà suýt nữa bị tàn phế, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến nữ chính trong truyền thuyết rồi!”
“Tôi đã bảo rồi mà, đâu phải anh hùng cứu mỹ nhân gì cho cam, rõ ràng là vì hồng nhan mà không tiếc thân mình!”
Tống Vi Lan cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, nhẹ giọng nói:
“Đúng vậy… Nếu không có Tạ Hồi, thì đã không có tôi của hiện tại.”
“Tôi nợ anh ấy một món nợ rất lớn.”
Tạ Hồi có lẽ không muốn cô phải mang bất kỳ áp lực nào trong lòng, liền cong môi cười, giọng điệu thoải mái:
“Không nghiêm trọng đến thế đâu. Giờ anh vẫn đang đứng đây lành lặn, vết thương khi đó cũng chỉ là chấn thương nhỏ thôi, chẳng đáng để nhắc đến.”
Lời còn chưa dứt thì đúng lúc ấy, có người quay đầu lại trông thấy tôi vừa đẩy cửa bước vào.
Không khí vốn đã náo nhiệt nay càng thêm rôm rả, người đó lập tức lên tiếng, cười cười gọi tôi:
“Thương tích nhỏ thì vẫn là thương tích mà. Tôi còn nhớ hồi đó Giang Tùy đã cùng cậu trị liệu suốt một thời gian dài đấy. Hai người lại còn là thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua hoạn nạn, tôi cứ nghĩ rồi thế nào cũng thành đôi cơ.”
Nghe vậy, Tống Vi Lan bất chợt ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt thoáng chốc tái đi.
Còn Tạ Hồi thì vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng giọng nói lại hoàn toàn xa cách:
“Nói đến ‘cùng nhau vượt hoạn nạn’ thì không đúng lắm. Người trị liệu cho tôi là bác sĩ, không phải Giang Tùy. Nên thật ra… có cô ấy hay không…”
“Cũng chẳng quan trọng lắm.”
“Còn về chuyện thanh mai trúc mã ấy à—chúng tôi lớn lên trong cùng một trại trẻ mồ côi, nói cho cùng thì ‘thanh mai’ của tôi… đếm không xuể đâu.”