2.
Ông nội và ba mẹ nghe xong, trong mắt càng lộ rõ vẻ đau lòng.
Còn anh trai tôi thì giận đến mức không nhịn được:
“Ông nội, ba mẹ, mọi người đừng tin lời Tống Tinh Dao bịa đặt! Nó đang vu oan cho chúng con! Rõ ràng là nó ỷ vào thân phận cao quý mà bắt nạt Vi Vi trong trường, chuyện này mấy bạn học đều biết rõ mà!”
Kiều Vi Vi cũng mím môi, yếu ớt lên tiếng:
“Em… em không có vu oan cho tiểu thư, cũng không hề bắt nạt tiểu thư. Em tự biết thân phận thấp kém, cho em một trăm lá gan em cũng không dám làm chuyện đó ạ!”
Chu Gia Ngôn cũng sốt sắng giải thích:
“Ông Tống, Tinh Dao đang nói dối, là cô ấy tự tát mình, tự xé rách quần áo, nhảy lầu cũng là do cô ấy tự làm, bọn cháu hoàn toàn không hề chạm vào cô ấy!”
Nghe xong, ông nội tôi mạnh mẽ gõ gậy xuống sàn, giận dữ quát lớn:
“Buồn cười!”
“Dao Dao là tiểu thư nhà họ Tống, sau lưng có cả nhà họ Tống hậu thuẫn, chỉ cần nó động một ngón tay là đủ khiến người khác phải trả giá. Nó cần gì phải biến mình ra nông nỗi này, còn phải nhảy lầu để vu oan các cháu?!”
Đúng vậy, hoàn toàn không ai dám tin tất cả những chuyện này là do tôi tự biên tự diễn.
Tôi liếc nhìn Kiều Vi Vi bằng ánh mắt khiêu khích.
Chỉ thấy trong mắt cô ta cuồn cuộn căm hận, nhưng lại không dám mở miệng phản bác lấy một lời.
Anh trai tôi nghe ông nội nói vậy thì phẫn nộ đứng bật dậy.
“Ông nội! Sao ông lại tin Tống Tinh Dao mà không tin tụi con? Rõ ràng nó đang nói dối!”
“Nó vốn đã quen thói ngang ngược trong trường, từ lúc Vi Vi chuyển đến, nó đã luôn bắt nạt con bé. Lần này cũng vậy, là nó chặn Vi Vi trong nhà vệ sinh để bắt nạt, nếu con và Gia Ngôn không đến kịp thì người bị đẩy xuống lầu chính là Vi Vi đó!”
Chu Gia Ngôn cũng nghiêm túc phụ họa:
“Ông Tống, những gì Diện Thư nói đều là sự thật. Là Tinh Dao bắt nạt Vi Vi, cô ấy nhảy lầu chỉ để vu oan cho tụi con mà thôi.”
Sắc mặt ông nội tối sầm, trừng mắt quát anh trai tôi:
“Vô lễ!”
“Làm anh trai mà không bảo vệ em gái, ngược lại còn bênh vực người ngoài, về nhà chịu phạt năm mươi trượng gia pháp, chép một trăm lần gia quy! Quỳ trong từ đường bảy ngày bảy đêm!”
Sau đó, ông lại nhìn về phía Chu Gia Ngôn, trong mắt tràn đầy thất vọng.
“Từ nhỏ cháu đã có hôn ước với Dao Dao, vậy mà không làm tròn trách nhiệm vị hôn phu, còn hùa theo người ngoài vu oan cho con bé. Tống gia sẽ rút lại toàn bộ sự hỗ trợ dành cho nhà họ Chu, hôn ước giữa cháu và Dao Dao cũng chấm dứt từ đây!”
Anh trai tôi và Chu Gia Ngôn nhìn ông nội với ánh mắt không thể tin nổi, há miệng cứng họng, không thốt nên lời.
Tôi nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy khoái trá.
Còn Kiều Vi Vi thì dập đầu thật mạnh xuống nền đất, giọng mang theo tiếng khóc:
“Tất cả là lỗi của em, là em không tốt, không nên khiến tiểu thư ghét em đến vậy. Nếu dập đầu có thể khiến tiểu thư nguôi giận, em sẵn lòng dập đến khi trán đổ máu.”
“Chỉ cầu xin mọi người đừng phạt anh Diện Thư và anh Gia Ngôn, là em khiến tiểu thư tức giận mới liên lụy đến họ.”
Nói rồi cô ta lại dập đầu thật mạnh một lần nữa: “Chỉ cần tiểu thư thấy dễ chịu hơn, bảo em rời khỏi trường ngay lập tức, không bao giờ xuất hiện nữa, em cũng cam lòng.”
【Hu hu, Vi Vi bảo bối của tôi thật đáng thương, bị vu oan mà còn phải xin lỗi! Bao giờ thì nữ phụ độc ác Tống Tinh Dao này mới cút khỏi truyện đây?!】
【Em không sai! Không được xin lỗi! Lỗi là ở em không có chỗ dựa đủ mạnh! Rồi sẽ đến ngày em đạp Tống Tinh Dao xuống dưới chân mình thôi!】
Anh trai và Chu Gia Ngôn nhìn Kiều Vi Vi đầy xót xa, sau đó cùng lên tiếng:
“Ông nội, chuyện này không liên quan đến Vi Vi, là cháu không chăm sóc tốt cho Tinh Dao, xin ông hãy phạt cháu.”
“Ông Tống, hoàn cảnh gia đình Vi Vi không tốt, được đi học đã là rất khó khăn rồi. Cháu có lỗi trong chuyện này, cháu xin nhận phạt.”
Sắc mặt ông nội u ám, đang định mở miệng thì tôi lên tiếng trước:
“Ông nội, chuyện của cô ta bỏ qua đi, tránh cho người ta lại nói nhà mình ức hiếp con nhà thường dân.”
Kiều Vi Vi kinh ngạc nhìn tôi, còn tôi thì mỉm cười nhìn lại.
Vu oan tôi nhiều lần như vậy, làm sao tôi có thể tha thứ dễ dàng.
Tôi muốn để tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật của cô ta!
Ông nội nhìn tôi bằng ánh mắt hài lòng, gật đầu nói:
“Xét thấy Dao Dao đã lên tiếng thay cháu cầu xin, lần này bỏ qua cho cháu. Nhưng, cháu phải viết bản kiểm điểm, và công khai xin lỗi Tinh Dao trước toàn thể học sinh.”
“Nếu còn lần sau, tuyệt đối sẽ không tha!”
Kết cục như vậy khiến tôi rất hài lòng.
Trong thế hệ này của chúng tôi, con cháu ít ỏi, chỉ có tôi và anh trai là hai đứa cháu nội.
Ông nội có phần cổ hủ, cho rằng chỉ đàn ông mới có thể gánh vác đại sự, nhưng tôi là cháu gái duy nhất của ông, ông cũng rất yêu thương tôi.
Nhưng chừng đó là chưa đủ.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ khiến ông nhìn thấy — anh tôi không xứng là người thừa kế!