1
Trong nhà vệ sinh.
Kiều Vi Vi mặc bộ đồ đã giặt đến bạc màu, đang xách một xô nước dội thẳng lên đầu mình.
Vừa dội vừa cười:
“Cô đoán xem, anh trai và vị hôn phu của cô sẽ tin ai hơn?”
Tôi nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ thần kinh.
Đây đã chẳng phải lần đầu cô ta dùng trò này để vu oan cho tôi.
Kiều Vi Vi là học sinh nghèo vừa chuyển trường.
Gương mặt trong sáng vô hại, giọng nói lại nhỏ nhẹ dịu dàng, nên được mọi người gọi là “đóa bạch liên nhỏ”.
Ai ai cũng nghĩ cô ta thuần khiết và lương thiện.
Còn tôi, là tiểu thư nhà họ Tống – một gia tộc giàu có quyền thế, là cô cháu gái duy nhất trong cả thế hệ.
Từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa.
Lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo, chẳng coi ai ra gì.
Đối với kiểu bạch liên hoa như Kiều Vi Vi, tôi chưa từng để vào mắt.
Vì thế khi cô ta cố tình tiếp cận anh trai và vị hôn phu tôi, tôi chẳng thèm nể mặt.
Còn từng ngay trước mặt cả lớp vạch trần mưu đồ của cô ta, bảo đừng có mơ tưởng leo lên cành cao làm phượng hoàng.
Chính vì vậy mà cô ta ôm hận trong lòng.
Để trả thù tôi, để giành lấy sự quan tâm và cảm thông từ anh trai cùng vị hôn phu của tôi…
Cô ta thường giả vờ bị tôi làm ngã mỗi khi đi ngang qua tôi.
Còn tự bôi keo lên ghế mình ngồi, thả chuột vào ngăn bàn.
Tự tát mình, dùng kẹp tóc kẹp bỏng tay.
Rồi sau đó vu cho tôi là kẻ bắt nạt cô ta.
Ban đầu, anh trai và vị hôn phu tôi còn lên tiếng bênh vực tôi, nhưng sau nhiều lần cô ta dựng chuyện bán thảm như thế, họ dần dần cũng bắt đầu tin lời cô ta.
Thế là tin đồn tôi ỷ thế hiếp người, tùy tiện bắt nạt học sinh nghèo lan khắp trường.
Lần này cô ta lại dựng vở kịch mới trong nhà vệ sinh, chỉ để khiến anh trai, vị hôn phu và bạn bè cùng lớp càng thêm căm ghét tôi.
Thấy tôi im lặng, nụ cười của Kiều Vi Vi càng thêm đắc ý:
“Đã nghĩ xong lát nữa sẽ giải thích thế nào chưa, tiểu thư cao quý?”
Nói xong, cô ta liền đập mạnh đầu vào tường, trán lập tức sưng đỏ lên.
Ngay sau đó, bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cô ta lập tức quỳ ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt lấy mình, toàn thân run rẩy như đang rất sợ hãi.
“Xin lỗi tiểu thư, tôi sai rồi, tôi sẽ không đến gần họ nữa đâu, cầu xin cô đừng bắt nạt tôi nữa…”
Ngay sau đó, anh trai và Chu Gia Ngôn cùng lúc xông vào, vừa nhìn thấy Kiều Vi Vi nằm dưới đất, ánh mắt hoảng loạn của họ như từng nhát dao đâm vào tim tôi.
Chu Gia Ngôn vội vàng cởi áo khoác hàng giới hạn trên người khoác lên cho Kiều Vi Vi, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
“Tống Tinh Dao, em định hành hạ cô ấy đến bao giờ nữa hả?”
“Lần trước em thả chuột vào túi cô ấy, lần trước nữa nhốt cô ấy trong phòng thiết bị, giờ lại chặn người ta trong nhà vệ sinh để bắt nạt!”
“Cả trường ai chẳng biết em ỷ vào gia thế để ăn hiếp người khác, nhất định phải ép người ta nghỉ học em mới vừa lòng sao?”
Không biết từ lúc nào, anh trai đã xách đầy một xô nước, không chút do dự dội thẳng lên đầu tôi.
Giọng nói lạnh đến thấu xương.
“Vui không?”
“Cho mày chơi cho đã!”
Lạnh buốt từ đầu lan xuống tận ngón chân, nhưng trong lòng tôi chỉ toàn là lửa giận bốc lên.
Ngay lúc tôi sắp nổi điên thì trước mắt bỗng hiện lên một loạt bình luận bay:
【Cái nữ phụ này thật quá đáng sợ!】
【Không sao đâu, cứ để cô ta tiếp tục ngạo mạn đi!】
【Cô ta nổi tiếng là ngông cuồng kiêu ngạo, sau này chẳng ai còn tin cô ta nữa! Một khi ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc, cô ta sẽ bị vứt bỏ ngay! Đợi nam chính xuất hiện, người đầu tiên bị xử lý chính là cô ta!】
Nhìn những dòng chữ kia, tôi nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Thì ra tôi chính là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, bởi nhiều lần nhắm vào đóa bạch liên mà mang tiếng xấu khắp nơi, bị hào môn đỉnh cấp từ bỏ, cuối cùng còn bị chính anh trai ruột hại chết.
Nhưng giờ tôi đã biết trước kết cục, tuyệt đối sẽ không đi theo kịch bản mà đóa bạch liên vạch ra.
Kiều Vi Vi thấy tôi thảm hại như vậy, khẽ cong khóe môi, sau đó còn giả vờ thay tôi cầu xin:
“Anh Gia Ngôn, anh Diện Thư, các anh đừng trách tiểu thư, là lỗi của em không biết thân phận mình, lại mộng tưởng được làm bạn với các anh.”
“Từ giờ, em sẽ chủ động tránh xa các anh, không để các anh vì em mà rạn nứt tình cảm nữa.”
Chu Gia Ngôn đầy thương xót quấn áo khoác lại cho Kiều Vi Vi, dịu giọng an ủi:
“Không phải lỗi của em, là Tống Tinh Dao không biết hối cải!”
Sau đó anh ta ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng:
“Tống Tinh Dao, nếu em dám chạm vào cô ấy thêm một lần nữa, tôi lập tức hủy bỏ hôn ước!”
Anh trai tôi cũng xoay người lại an ủi cô ta:
“Không liên quan gì đến em, từ nhỏ đến lớn ai cũng nuông chiều nó, mới khiến nó trở nên kiêu ngạo càn quấy. Bây giờ anh sẽ bắt nó xin lỗi em.”
Nói xong, anh trai tôi liền mạnh tay kéo cổ tay tôi, nghiêm giọng nói:
“Nếu hôm nay em không xin lỗi, anh sẽ nói hết mọi chuyện em làm ở trường cho bố mẹ và ông nội biết!”
Lúc này, trước mắt tôi lại hiện lên loạt bình luận bay:
【Mọi người đoán xem lần này Tống Tinh Dao có chịu xin lỗi không? Dù gì Chu Gia Ngôn cũng đã dùng hủy hôn để uy hiếp cô ấy rồi mà.】
【Cô ta làm sao mà xin lỗi được, đợi Tống Diện Thư nói hết chuyện cô ta gây ra cho gia đình biết, Tống Tinh Dao chắc chắn sẽ phải quỳ từ đường lần đầu tiên!】
Tôi lướt mắt nhìn cả ba người một lượt, rồi mạnh mẽ rút cổ tay ra khỏi tay anh trai, giơ tay “bốp” một tiếng, tát thật mạnh vào mặt mình.
Anh trai và Chu Gia Ngôn trừng lớn mắt nhìn tôi, đồng thanh quát:
“Em làm gì vậy?”
Tôi cong môi nở nụ cười kỳ dị:
“Không phải hai người thương xót Kiều Vi Vi sao? Không phải các người không tin tôi bị cô ta vu oan sao?”
“Vậy thì giờ tôi cũng để hai người nếm thử cảm giác bị vu oan là như thế nào, người anh trai tốt và vị hôn phu tốt của tôi.”
Nói xong, tôi tiếp tục vung tay, liên tục tự tát vào mặt mình.
Chẳng mấy chốc, gương mặt trắng mịn của tôi đã hằn rõ từng vết đỏ rực, sưng tấy lên từng mảng.
Anh trai và Chu Gia Ngôn hoảng loạn nhào tới định ngăn tôi lại, nhưng tôi đã nhanh tay trèo lên bệ cửa sổ.
Tôi gào lớn:
“Aaaa! Chị Vi Vi, anh trai, Gia Ngôn, em sai rồi! Tha cho em đi! Đừng đánh em nữa!”
Khi mọi người ùa tới, chỉ thấy tôi quần áo ướt sũng, hai má sưng đỏ, ngồi co ro trên bệ cửa sổ.
Nước mắt nước mũi tèm lem, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Huhu… anh trai, Gia Ngôn, em thật sự không hề bắt nạt chị Vi Vi, là chị ta tự đổ nước lên người mình… Con chuột trong túi bữa trước cũng là chị ta tự bỏ vào, cả chuyện tự nhốt mình trong phòng thiết bị cũng vậy, tất cả đều là chị ta vu oan cho em!”
“Em biết mọi người không tin em… Nhưng lẽ nào phải đợi đến khi em chết rồi mọi người mới tin sao!”
“Vì cô ta mà các người đối xử với em như vậy… Em thật sự rất đau khổ, em không muốn sống nữa…”
Tôi liền đưa tay ra nắm chặt tay anh trai và Chu Gia Ngôn, nhếch môi cười đầy u ám:
“Các người cứ chờ đó, rồi sẽ biết cảm giác này là thế nào.”
Anh trai và Chu Gia Ngôn đều đứng chết trân, ngay sau đó anh trai tôi lạnh giọng châm chọc:
“Tôi không tin, em thật sự dám nhảy lầu.”
Nói xong liền hất tay tôi ra — và ngay khoảnh khắc đó, tôi không chút do dự xoay người nhảy thẳng xuống.
Miệng còn hét lớn:
“Aaaa! Đừng đẩy tôi! Cứu mạng!”
Cô ta bán thảm, vu oan người khác sao? Vậy để tôi xem ai mới là người bán giỏi hơn!
Khi tôi rơi xuống đất, thấy rõ anh trai và Chu Gia Ngôn nhào tới bên cửa sổ, nét mặt hoảng hốt đến tột độ nhìn tôi.
Tiếp sau đó là cơn đau dữ dội ập tới, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc này đang là giờ ra chơi, rất nhanh xung quanh tôi đã bị một đám đông học sinh vây kín.
“Tống Tinh Dao sao thế? Sao lại nhảy lầu chứ?”
“Tôi tình cờ đi ngang qua đây, nghe thấy Tống Tinh Dao nói Kiều Vi Vi vu oan cho cô ấy, còn cầu xin Chu Gia Ngôn và Tống Diện Thư đừng đánh cô ấy.”
“Nhưng Tống Diện Thư là anh ruột của cô ấy, Chu Gia Ngôn lại là vị hôn phu của cô ấy, sao họ lại đối xử với Tống Tinh Dao như vậy chứ? Với tính cách cao ngạo của Tống Tinh Dao, sao có thể vô duyên vô cớ nhảy lầu được?”
“Tôi còn nghe thấy cô ấy nói đừng đẩy cô ấy nữa…”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía đôi má sưng đỏ của tôi, ai nấy đều lộ vẻ khó tin.
Bình thường tôi vốn kiêu căng ngang ngược ở trường, không ai dám bắt nạt, nên họ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tôi lại làm ra chuyện như thế này.
Lúc này, trong lòng mọi người chỉ có một suy đoán — tôi bị người ta đẩy xuống từ trên lầu.
Chưa đầy mười phút, tin tôi nhảy lầu đã lan khắp toàn trường.
Không chỉ làm kinh động đến hiệu trưởng, mà còn chấn động cả nhà họ Tống.
Chỉ trong mười phút, vô số vệ sĩ và nhân viên y tế đã có mặt tại hiện trường.
Ba tôi ở tận nước ngoài cũng lập tức điều động chuyên cơ riêng bay về nước.
Tôi hôn mê suốt một ngày một đêm, ngoài việc bị gãy một chân thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Vừa tỉnh lại, bên giường bệnh đã có rất nhiều người vây quanh.
Tôi liếc nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở ba người đang quỳ ở góc tường.
Bên tai vang lên giọng nói lo lắng của ông nội:
“Dao Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cháu lại nhảy lầu?”
Ba mẹ cũng nhìn tôi đầy xót xa: “Nghe nói là anh con và Gia Ngôn đã đẩy con xuống lầu, có thật vậy không?”
Anh trai tôi kích động nói:
“Con đã nói là nó tự nhảy mà! Sao mọi người lại không tin con?!”
Ông nội lập tức quát lớn: “Im miệng!”
Đúng lúc này, màn hình đạn mạc lại hiện lên:
【Chuyện gì thế này? Tình tiết này lúc nào thêm vào vậy? Chẳng lẽ Tống Tinh Dao nhảy lầu chỉ để vu oan cho Vi Vi và anh trai cô ấy sao?】
【Chỉ vì Tống Tinh Dao nhảy lầu mà ba người Vi Vi đã phải quỳ suốt một ngày một đêm rồi đấy, chưa từng thấy nữ phụ nào độc ác như vậy!】
【Cảm giác nữ phụ này bắt đầu dùng đầu óc rồi đấy, anh trai vì cô ta mà lần đầu bị ông nội mắng té tát luôn.】
Chỉ mới quỳ có một ngày một đêm thôi mà…
Tôi bĩu môi, nước mắt tức thì tuôn rơi như chuỗi ngọc bị đứt.
“Ông nội, ba mẹ, mọi người phải làm chủ cho con!”
“Rõ ràng là Kiều Vi Vi tự đổ nước lên người để vu oan cho con, con giải thích thế nào họ cũng không tin, họ còn tát con, dội nước lên con, ép con phải xin lỗi Kiều Vi Vi ở ngay bệ cửa sổ. Con không chịu xin lỗi thì họ đẩy con xuống!”
“Mà chuyện này đâu chỉ xảy ra một lần, mỗi lần Kiều Vi Vi cố tình làm mình bị thương rồi đổ oan cho con, anh trai với Chu Gia Ngôn đều không tin con, còn cùng nhau đứng về phía cô ta bắt nạt con.”
“Huhu… ông nội, con thật sự rất tủi thân… con còn tưởng đời này sẽ không được gặp ông nữa… huhu…”
Nói xong, tôi bắt đầu ho sặc sụa, cả người như yếu ớt đến mức sắp ngất đi.