3.
Điều tôi muốn — là quyền lực.
Anh trai bị đánh năm mươi trượng, phải nằm bẹp trên giường suốt nửa tháng.
Chu Gia Ngôn thì bị cha mẹ ép quỳ trước cửa phòng bệnh của tôi ba ngày ba đêm, cầu xin ông nội cho cậu ta thêm một cơ hội.
Kiều Vi Vi trở lại trường, ánh mắt mọi người nhìn cô ta đã chẳng còn thuần khiết như trước.
Sau lưng, ai ai cũng mắng cô ta là “bạch liên hoa”.
Cô ta cuối cùng cũng nếm trải cảm giác bị vu oan mà không thể nói rõ.
Còn tôi thì dưỡng thương trong bệnh viện suốt một tháng.
Trong thời gian đó, tôi đăng ký tham gia cuộc thi học thuật do trường tổ chức.
Đến ngày thi, tôi từ bệnh viện đến thẳng hội trường, nhưng lại thấy Kiều Vi Vi đang ngồi ngay vị trí của tôi.
Anh trai và Chu Gia Ngôn vẫn một mực đứng bên cạnh bảo vệ cô ta.
Không biết hai người họ vừa nói gì, mà khiến Kiều Vi Vi lấy tay che miệng khúc khích cười duyên.
Thấy tôi xuất hiện, sắc mặt cả hai lập tức lạnh xuống, còn Kiều Vi Vi thì vẫn ngồi vững vàng trên ghế tôi, không hề có ý định nhường chỗ.
Cô ta ngẩng đầu lên, mở miệng giả vờ quan tâm:
“Tiểu thư, sức khỏe cậu khá hơn chưa? Tớ vốn muốn đến bệnh viện thăm, nhưng lại sợ cậu không muốn gặp tớ…”
“Dù sao thì lần trước cũng là lỗi của tớ, không chỉ khiến cậu bị thương mà còn liên lụy anh Diện Thư với anh Gia Ngôn bị ông trách phạt…”
Nói đến đây, cô ta lại nở một nụ cười dịu dàng:
“Tớ thấy cậu cũng đăng ký thi lần này, thật sự rất khâm phục đấy! Nhưng mà cậu nghỉ bệnh cả tháng, chắc chưa kịp ôn lại nhiều kiến thức đâu nhỉ?”
“Không sao đâu, tớ nhường cậu hạng nhất nhé, xem như tạ lỗi với cậu.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, mất kiên nhẫn quát: “Tránh ra.”
Anh trai liền bước tới chắn trước mặt Kiều Vi Vi, gắt lên:
“Tống Tinh Dao, em hung hăng cái gì chứ? Vi Vi chỉ quan tâm em thôi, đừng không biết điều!”
“Còn em á? Với cái bản lĩnh đó mà cũng đòi thi học thuật? Cẩn thận đến lúc đó giành được hạng bét thì lại làm mất mặt nhà họ Tống!”
Chu Gia Ngôn cũng trừng mắt nhìn tôi, giọng lạnh như băng:
“Vi Vi có lòng tốt, em thì nằm bệnh viện cả tháng, chắc đến mấy công thức cơ bản cũng chẳng nhớ nổi. Nếu vẫn cố tham gia, nhỡ đâu kết quả tệ hại thì chẳng phải chứng minh lời đồn “tiểu thư nhà họ Tống chỉ được cái mã” là thật sao?”
Tôi lười để ý đến bọn họ, chỉ lạnh lùng lặp lại: “Tránh ra, đây là chỗ của tôi.”
Vừa dứt lời, Kiều Vi Vi liền bắt đầu ho khan, cả người yếu ớt như thể sắp gục.
Cô ta nhẹ nhàng mở miệng:
“Xin lỗi tiểu thư, tớ thật sự không cố ý chiếm chỗ cậu đâu.”
“Bữa trước bị cậu dội cả xô nước, lại quỳ suốt một ngày một đêm… Cậu cũng biết sức khỏe tớ không tốt, cả tháng nay bệnh cứ tái đi tái lại…”
“Tớ chỉ thấy chóng mặt nên ngồi tạm nghỉ chút thôi… Xin cậu đừng giận…”
“Giờ tớ trả lại chỗ cho cậu… Đừng giận nữa nhé…”
Anh trai nhìn Kiều Vi Vi đầy xót xa, giọng kiên quyết:
“Chưa thi mà, Vi Vi ngồi đây nghỉ ngơi một lát cũng không sao.”
Rồi quay sang tôi, trong mắt thoáng hiện sự căm ghét:
“Đừng tưởng có ông nội chống lưng là tao sợ mày! Rồi sẽ có ngày ông với ba mẹ nhận ra bộ mặt thật của mày!”
“Chừng nào tao còn ở nhà họ Tống, mày đừng hòng bắt nạt Vi Vi!”
Chu Gia Ngôn cũng bước lên, che chắn cho Kiều Vi Vi:
“Tôi cũng tuyệt đối không để em bắt nạt Vi Vi thêm lần nào nữa!”
Tôi lướt ánh mắt qua anh trai và Chu Gia Ngôn, dừng lại ở phía sau bọn họ — nơi Kiều Vi Vi đang mỉm cười khiêu khích, cong môi lặng lẽ thốt ra:
“Mày làm gì được tao chứ?”
Lúc đó, màn hình đạn mạc cũng nổ tung:
【Ha ha ha, Vi bảo thật lợi hại! Nếu Tống Tinh Dao dám nổi điên thì trúng kế rồi, Vi bảo đã sắp xếp sẵn phóng viên, chỉ cần Tinh Dao mất kiểm soát là ngày mai sẽ lên trang nhất với tiêu đề “Tiểu thư hào môn nổi điên bắt nạt bạn học ốm yếu giữa hội trường”! Cổ phiếu nhà họ Tống chắc chắn sẽ lao dốc! Ông nội cũng sẽ thất vọng về cô ta!】