Mỗi tháng anh ấy chuyển cho tôi một triệu tệ tiền sinh hoạt, điều kiện duy nhất là tôi phải chăm sóc con gái năm tuổi của anh ta.
Tôi: Hả?
Trên đời còn có chuyện tốt thế này à?
Sau đó, bảy bà tám mợ trong nhà thay phiên nhau nói vào tai tôi:
“Cháu đúng là không có tiền đồ gì cả, đi lấy người từng có vợ con rồi!”
“Con gái nhà bác thì khác nhé, lấy được chồng tốt, có hẳn hai căn nhà, còn tốt nghiệp đại học 985 đấy!”
“Thế này đi, Nhược Nhược, bác giới thiệu cho cháu ông chủ tiệm bánh bao dưới khu nhà, người ta vẫn còn độc thân đó.”
Tôi: ???
Tránh ra giùm cái, đừng phá chuyện tốt của tôi.