Skip to main content

#GSNH136 - Mẹ Tôi Chưa Từng Yêu Tôi

11:43 chiều – 07/05/2025

Quay lại chương trước: Chương 3

13.

Tắt điện thoại rồi mà tim tôi vẫn còn đập thình thịch.

Từ cuộc đối thoại lúc nãy, có thể chắc chắn một điều: chị cả cũng đã trọng sinh.

Điều khiến tôi lo nhất chính là — nếu chị cả đã sống lại, liệu cô ta có nhận ra tôi cũng thế?

Tạm thời mà nói, có vẻ chị ấy chỉ mới trọng sinh chưa lâu, vẫn chưa nhận ra gì bất thường từ tôi.

Vì để mọi chuyện không lệch khỏi tầm kiểm soát, suốt từ lúc cúp máy đến tối, tôi thuê một khách sạn gần đó và gần như không rời mắt khỏi màn hình giám sát.

Thế nhưng…

Chỉ vừa đi vệ sinh một lát quay về, tôi đã thấy một cảnh tượng khiến toàn thân tôi tê dại.

Trên màn hình, chồng tôi vừa về đến nhà, vừa mở cửa thì chị cả đã lao tới, quàng tay ôm cổ anh — và… hôn anh ta ngấu nghiến.

Chồng tôi thoáng giật mình.

Nhưng khi nhận ra người trước mặt là ai, ánh mắt anh ta lập tức đổi sang ngạc nhiên… rồi mừng rỡ.

Hai người hôn nhau suốt mấy phút, rồi ôm nhau… bước thẳng vào phòng ngủ của vợ chồng tôi.

Tôi không còn biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc ấy.

Toàn thân tôi như rơi tõm xuống một hồ băng, lạnh đến nỗi run rẩy từng ngón tay.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được…

Người đàn ông tôi luôn tin là chân thành, thật thà, tử tế — lại có thể dan díu với chính chị gái ruột của tôi.

Nhưng khi cơn sốc lắng xuống, một thứ khác trào lên trong đầu tôi — sự tỉnh ngộ.

Kiếp trước, sau khi xảy ra sự cố rò rỉ gas, người chết không chỉ có chồng tôi — mà còn cả chị cả.

Lúc ấy, tôi đang công tác xa, nghe tin dữ liền lập tức bắt xe đêm trở về.

Nhìn thi thể lạnh ngắt của chồng và con gái, tôi hoàn toàn suy sụp, cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ xem rốt cuộc họ chết như thế nào, được phát hiện ra sao.

Mẹ tôi thì một mực chối bỏ trách nhiệm, nói bà không biết gas bị rò, nấu cơm xong là ra ngoài tập thể dục với bạn già.

Lúc ấy, trong cơn đau mất người thân, tôi đâu còn sức mà truy xét vì sao chị cả lại có mặt ở nhà tôi — chỉ đơn giản nghĩ rằng chị đến thăm mẹ.

Giờ đây nhớ lại, mọi chuyện đã sáng tỏ.

Không trách sao chị cả mỗi lần gặp tôi, đều nói mỉa nói mai, luôn tỏ vẻ hậm hực:

“Mày đúng là có phúc, cưới được người như Thẩm Diễn Hải — vừa đẹp trai vừa dịu dàng, lại còn kiếm tiền tốt.”

“Lấy chồng mà chẳng phải sống chung với mẹ chồng, sướng như tiên!”

Thậm chí, có lần trong buổi họp mặt gia đình, chị ta uống rượu say rồi buột miệng nói:

“Giá mà người cưới Thẩm Diễn Hải là tao thì tốt biết mấy…”

Giờ ngẫm lại — tất cả những điều đó… không phải là vô cớ.

 

14.

Tôi lưu lại đoạn video, lập tức đến đồn cảnh sát, tố cáo mẹ và chị cả tội âm mưu giết người có chủ đích.

Sau đó tôi dẫn cảnh sát về nhà mình — thẳng tay phá tan mọi ảo tưởng cuối cùng.

Cửa phòng ngủ mở ra.

Hai người họ — trần truồng, quấn lấy nhau trên chính chiếc giường vợ chồng tôi.

Thẩm Diễn Hải nhìn thấy tôi, sợ đến mức ngã lăn từ trên giường xuống, vừa kéo chăn vừa lắp bắp:

“Kiến Ngữ… em nghe anh giải thích…”

Tôi tát thẳng hai cái như trời giáng, giọng lạnh băng:

“Chuyện của hai người, tôi sẽ tính sau.”

Rồi tôi chỉ thẳng vào mẹ và chị cả:

“Còn đây — là hai người âm mưu giết cả nhà tôi.”

Mẹ và chị cả ngay lập tức bị đưa về đồn.

Tuy có video làm bằng chứng, nhưng luật sư phía chị cả nhanh chóng lái vụ việc sang hướng tâm thần, viện cớ những lời nói ngớ ngẩn trước đó để xin giảm nhẹ tội danh.

Kết quả là, chị cả thoát được tù, còn mẹ tôi thì không.

Tội danh “mưu sát không thành” khiến bà ta lãnh án 3 năm tù giam.

Hôm tòa tuyên án, mẹ tôi gào lên điên dại, chỉ tay vào tôi mà chửi:

“Tao đã nói mày là đồ tiện nhân, mày quả nhiên không làm tao thất vọng!”

“Tất cả là tại cái con ghi sổ hộ tịch năm đó! Nếu nó không tự ý sửa tên mày thành ‘Kiến Ngữ’, thì đời mày đã phải mang tên ‘Tiện Nhân’ rồi!”

“Tao lẽ ra không nên sinh ra mày, hoặc lúc sinh ra… phải bóp chết mày ngay từ trong nôi!”

Tôi tưởng mình đã chết cảm xúc từ lâu với người mẹ này.

Nhưng khi nghe chính miệng bà ta gào lên rằng đã từng đặt tên tôi là “Tiện Nhân”, tim tôi như bị ai đó xé toạc — đau đến ngạt thở.

Thế giới trong tôi… sụp đổ thật rồi.

Tôi từng nghĩ “Kiến Ngữ” là một cái tên rất đẹp, rất có thi vị.

Không ngờ, từ giây phút tôi chào đời, cái tên ấy lại gói ghém trọn vẹn sự căm ghét của mẹ dành cho tôi.

Nhưng tôi vẫn thấy may mắn — vì trên đời này từng có một người tốt bụng đã âm thầm sửa lại tên tôi, từ “Tiện Nhân” thành “Kiến Ngữ”.
Chính người đó… đã cứu rỗi cả cuộc đời tôi.

Sau khi mẹ tôi vào tù, chuyện chị cả dan díu với chồng tôi cuối cùng cũng bị anh rể phát hiện.

Anh rể phẫn nộ đến mức muốn ly hôn ngay lập tức.

Nhưng trước khi anh ấy ra tòa, tôi đã chặn lại và thì thầm một đề xuất khác:

“Thay vì ly hôn, sao anh không để chị ta ‘vào nơi thích hợp’ hơn?”

Tôi đề nghị anh ta — lấy tư cách người thân — gửi chị cả vào bệnh viện tâm thần, dựa trên hồ sơ “bệnh” mà phía luật sư từng cung cấp trước tòa.

Anh rể hai tay đồng ý, không nói hai lời — đưa chị ta thẳng đến “địa ngục trần gian”.

Hôm bị bắt vào viện, chị cả mắt đỏ hoe, giãy giụa gào lên:

“Tại sao?
Không phải mày đi công tác rồi sao?
Sao mày lại quay về đột ngột như vậy?!”

Rồi cô ta ngây ngốc, gào lên trong điên loạn:

“Tao hiểu rồi…
Mày cũng trọng sinh đúng không?!”

“Con tiện nhân này! Đồ vô dụng!
Mày đáng lẽ phải chết luôn đi chứ!
Sao ông trời lại mù mắt, để mày sống lại cơ chứ?”

Tôi đứng trước mặt chị ta, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy tiếc nuối:

“Chà… bệnh nặng thật rồi.
Người chết thì chết thôi, sao mà sống lại được hả chị?”

 

15.

Sau khi xử lý xong chị cả và mẹ, tôi quay về nhà — đến lúc phải tính sổ với Thẩm Diễn Hải.

Thấy sắc mặt tôi không ổn, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, tự vả liên tiếp không ngừng.

“Xin lỗi… Tiểu Ngữ… là cô ta dụ dỗ anh trước!
Anh biết… là anh ngu muội, bị sắc đẹp làm mờ mắt… anh đã bị mê hoặc…”

“Nhưng anh thề, anh vẫn yêu em, vẫn yêu gia đình này!
Anh xin em… tha thứ cho anh… Anh hứa sẽ không bao giờ có lần thứ hai…”

Tôi cúi xuống, bóp cằm hắn, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt người từng đầu gối tay ấp với mình.

Rồi vung tay — một cái tát như trời giáng.

“Đừng mơ nữa.
Thứ đàn ông đê tiện như anh… không xứng nói hai chữ ‘yêu thương’.”

“Dù sao người đó cũng là chị ruột tôi.
Mà anh cũng xuống tay được? Anh còn là người à?”

“Thẩm Diễn Hải, đừng ép tôi phải tuyệt tình hơn nữa.
Nếu không muốn mọi chuyện bung bét thêm… thì ký vào đơn ly hôn ngay đi.”

“À, còn chuyện video hôm đó…
Tôi vẫn còn giữ bản sao đấy, anh nhớ không?”

Chỉ một câu nhẹ nhàng, sắc mặt hắn xanh lét như xác chết.

Hắn lảo đảo lùi về sau vài bước, cuối cùng ngã phịch xuống ghế sofa, ánh mắt tuyệt vọng:

“Tiểu Ngữ…
Trước đây mình đã từng rất hạnh phúc… rất ngọt ngào…
Chúng ta đã khó khăn lắm mới có được một mái nhà, một gia đình trọn vẹn…
Tại sao em lại nhẫn tâm như thế?”

Tôi quay đầu sang, liếc thấy con gái vừa dụi mắt bước ra khỏi phòng, mặt mũi ngái ngủ.

“Tại sao à?” — tôi cười lạnh.

“Sao anh không tự hỏi mình trước?
Đã từng… tôi cũng nghĩ đây là một gia đình hoàn hảo.
Nhưng ai mà ngờ… cái gọi là mái ấm ấy, lại bị chính anh — một con súc sinh — hủy hoại.”

“Ký đi.
Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa.”

Thẩm Diễn Hải nhìn tôi, tay cầm bút mà run rẩy không ngừng.
Cuối cùng, với gương mặt đau đớn, hắn từng nét, từng nét viết tên mình xuống đơn ly hôn.

Con gái thuộc về tôi.
Tài sản chia đôi.

Cuộc sống thực tế khác xa tiểu thuyết —
Không thể khiến gã đàn ông phản bội phải ra đi tay trắng,
Cũng không thể dễ dàng giành toàn bộ quyền nuôi con.
Với kết quả như vậy, tôi đã rất mãn nguyện.

Một tháng sau, chúng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn.

Về chuyện chia tay với Thẩm Diễn Hải, tôi không giấu con gái.
Con bé mới chỉ 5 tuổi, tôi chỉ kể cho nó một phần nhỏ.
Chuyện còn lại… đợi sau này con lớn, tôi sẽ kể hết.

Ngay ngày nhận được giấy chứng nhận ly hôn,
tôi đặt vé máy bay rời khỏi thành phố này.

Trước lúc đi, tôi ghé qua thăm em út.

Không còn vẻ ngạo mạn, đáo để như kiếp trước,
Nó cúi đầu, giọng rụt rè:

“Chị hai…”

Tôi mỉm cười nhìn nó:

“Sau này khi mẹ mãn hạn tù,
em nhớ hiếu thảo với bà nhé.
Dù sao thì… người bà có thể trông cậy,
chỉ còn lại mình em thôi.”

Nó sửng sốt:

“Chị hai… ý chị là gì?”

Tôi đáp nhẹ:

“Chính là ý đó đấy.”

Sau đó, tôi gọi một chiếc taxi, bế con ra thẳng sân bay.

Tôi biết, sau này Thẩm Diễn Hải sẽ lấy vợ, sinh con lần nữa.

Nhưng đó không còn liên quan gì đến tôi.

Tôi không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể thay đổi người khác.
Điều duy nhất tôi có thể làm — là dắt con gái mình,
bước về phía tương lai mà chúng tôi mong muốn.
Bình an.
Hạnh phúc.
Tự do.

-Hết-