Skip to main content

#hutao01 Âm Mưu Trong Đêm Sương Mù

10:17 sáng – 22/05/2025

Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua màn sương mù dày đặc, chiếu lên con hẻm nhỏ phía sau khách sạn Hoa Đình, nơi Trình Nhược Lam đang quỳ bên Giang Thần, nước mắt lăn dài trên gò má. Anh vừa bị Lưu Hạo Nhiên đâm vào vai, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo anh, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy yêu thương và kiên định khi nhìn cô. Trình Vũ – em gái cô – ngồi bên cạnh, khóc nức nở, ôm chặt lấy chị, ánh mắt con bé vẫn còn đầy sợ hãi sau khi vừa được cứu thoát khỏi tay Lưu Hạo Nhiên. Đêm nay, ngày 20 tháng 4 năm 2014, là một đêm đầy biến cố – Trình Nhược Lam đã trọng sinh, trở về từ ngày cô chết oan trong kiếp trước, và đối đầu trực tiếp với Lưu Hạo Nhiên, người bạn trai phản bội, để bảo vệ gia đình và lấy lại Tập đoàn Hạo Nghi.

Cô ôm Giang Thần vào lòng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh, giọng run rẩy: “Giang Thần, anh không được rời xa tôi… Anh đã hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi… Anh phải sống, vì tôi, được không?” Anh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương, giọng nói trầm ấm dù hơi thở yếu ớt: “Nhược Lam… tôi… tôi sẽ không rời xa cô… Tôi yêu cô… hơn cả mạng sống của mình… Cô… phải mạnh mẽ lên… vì Trình Vũ… vì tôi…” Cô khóc nức nở, ôm anh chặt hơn, giọng nghẹn ngào: “Giang Thần, tôi cũng yêu anh… Tôi không thể mất anh… Anh là tất cả của tôi… Hãy hứa với tôi, anh sẽ không rời xa tôi, được không?”

Anh nắm tay cô, ánh mắt đầy kiên định dù cơ thể đang yếu dần: “Nhược Lam… tôi hứa… Tôi sẽ sống… vì cô… vì tình yêu của chúng ta…” Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh, giọng nói đầy quyết tâm: “Giang Thần, tôi tin anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Tôi sẽ không để Lưu Hạo Nhiên làm tổn thương anh hay bất cứ ai nữa…” Họ ôm nhau trong con hẻm lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo trong sương mù chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu vĩnh cửu, một tình yêu vượt qua mọi đau khổ và nguy hiểm.

Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, ánh sáng đèn xe xuyên qua màn sương mù. Trình Nhược Lam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt cô sắc lạnh khi cô quay sang Lưu Hạo Nhiên, người đang cố gắng bỏ trốn sau khi đâm Giang Thần. Cô hét lên, giọng nói đầy uy hiếp: “Lưu Hạo Nhiên, anh nghĩ anh có thể chạy thoát sao? Cảnh sát đã đến – lần này, anh không còn đường lui đâu!” Hắn quay lại, ánh mắt đầy oán hận, nhưng cũng thoáng qua một tia hoảng loạn: “Nhược Lam, cô nghĩ cô thắng sao? Tôi sẽ không để cô yên đâu!”

Cô đứng dậy, ánh mắt rực cháy ý chí, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại mà cô đã giật từ tay hắn – chiếc điện thoại chứa bằng chứng liên lạc giữa hắn và Vương Tiểu Nhi. Cô nói, giọng nói lạnh lùng: “Lưu Hạo Nhiên, tôi đã có tất cả bằng chứng trong tay – tin nhắn, giao dịch, và cả kế hoạch của anh để hãm hại gia đình tôi. Anh nghĩ anh có thể thắng tôi sao? Lần này, tôi sẽ khiến anh trả giá!” Cảnh sát nhanh chóng đến, bắt giữ Lưu Hạo Nhiên ngay tại chỗ, hắn gào lên trong cơn điên loạn: “Nhược Lam, tôi sẽ không để cô yên! Cô sẽ phải hối hận!”

Nhưng cô không để tâm, ánh mắt cô chỉ tập trung vào Giang Thần, người đang được các nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương. Cô chạy theo, nắm chặt tay anh, nước mắt lăn dài: “Giang Thần, anh phải sống… Tôi không thể mất anh… Tôi cần anh…” Anh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam… tôi sẽ sống… vì cô… Tôi hứa…” Cô cúi xuống, hôn lên tay anh, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi tin anh, Giang Thần… Tôi sẽ đợi anh… Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả…”

Tại bệnh viện, sau một ca phẫu thuật kéo dài, Giang Thần cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch. Trình Nhược Lam ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay anh, ánh mắt cô đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập yêu thương. Khi anh mở mắt, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn thấy cô, giọng nói yếu ớt nhưng dịu dàng: “Nhược Lam… tôi… tôi đã làm được… Tôi đã giữ lời hứa với cô…” Cô khóc nức nở, ôm anh vào lòng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh: “Giang Thần, cảm ơn anh… Tôi yêu anh… Tôi yêu anh nhiều lắm…”

Anh mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam, tôi cũng yêu cô… Tôi yêu cô hơn tất cả mọi thứ trên đời… Từ giờ, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô nữa…” Cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh, giọng nói nghẹn ngào: “Giang Thần, tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa anh… Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả… Tôi cần anh, mãi mãi…” Họ ôm nhau trong phòng bệnh, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu bất diệt, một tình yêu vượt qua mọi đau khổ và nguy hiểm.

Nhưng trong lòng Trình Nhược Lam, cô biết, cuộc chiến với Lưu Hạo Nhiên vẫn chưa kết thúc. Cô đã giao chiếc điện thoại của hắn cho cảnh sát, và họ đã tìm thấy đủ bằng chứng để kết tội hắn – từ các giao dịch bất hợp pháp, tin nhắn liên lạc với Vương Tiểu Nhi, đến kế hoạch bắt cóc Trình Vũ. Lưu Hạo Nhiên và Vương Tiểu Nhi bị bắt giữ ngay trong đêm, và ông Lý – sau khi biết sự thật – đã quyết định rút toàn bộ cổ phần của mình khỏi tay Lưu Hạo Nhiên, giao lại quyền kiểm soát Hạo Nghi cho Trình Nhược Lam.

Cô quay sang Giang Thần, ánh mắt đầy quyết tâm: “Giang Thần, chúng ta đã thắng. Lưu Hạo Nhiên và Vương Tiểu Nhi đã bị bắt, và Hạo Nghi đã trở lại tay tôi. Nhưng tôi biết, đây chỉ là bước đầu. Tôi sẽ tiếp tục đấu tranh để bảo vệ gia đình, và tôi cần anh ở bên tôi…” Anh nắm tay cô, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam, tôi sẽ luôn ở bên cô. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại tất cả, và tôi sẽ bảo vệ cô, mãi mãi.”

Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, giọng nói dịu dàng: “Giang Thần, cảm ơn anh… Tôi yêu anh… Tôi yêu anh nhiều lắm…” Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng nói trầm ấm: “Nhược Lam, tôi cũng yêu cô… Mãi mãi…” Họ ôm nhau trong phòng bệnh, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu vĩnh cửu.