Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Sương mù vẫn bao phủ thành phố Bắc Kinh, nhưng ánh đèn từ khách sạn Hoa Đình đã mờ dần khi Trình Nhược Lam và Giang Thần rời khỏi sảnh tiệc, bước vào con hẻm cổ kính gần đó. Đêm nay, ngày 20 tháng 4 năm 2014, là một đêm đầy căng thẳng – chỉ vài giờ trước, Trình Nhược Lam đã trọng sinh, trở về từ ngày cô chết oan trong kiếp trước, và đối đầu trực tiếp với Lưu Hạo Nhiên, người bạn trai phản bội, tại buổi tiệc. Cô đã khiến ông Lý – cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Hạo Nghi – nghi ngờ Lưu Hạo Nhiên bằng những bằng chứng giả mạo mà hắn định dùng để vu oan cho cha cô, nhưng Lưu Hạo Nhiên đã đe dọa sẽ làm tổn thương em gái cô, Trình Vũ, nếu cô tiếp tục chống đối hắn.
Trình Nhược Lam nắm chặt tay Giang Thần, ánh mắt cô đầy lo lắng nhưng cũng rực cháy quyết tâm. Cô quay sang anh, giọng nói nghẹn ngào: “Giang Thần, tôi… tôi không thể để Trình Vũ gặp nguy hiểm. Lưu Hạo Nhiên đã đe dọa sẽ làm tổn thương con bé nếu tôi công khai bằng chứng. Nhưng nếu tôi dừng lại, hắn sẽ tiếp tục âm mưu của mình, và gia đình tôi sẽ không bao giờ được an toàn!” Giang Thần ôm cô vào lòng, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và kiên định: “Nhược Lam, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Tôi đã liên lạc với người bạn trong ngành cảnh sát – anh ấy đang trên đường đến nhà cô để bảo vệ Trình Vũ. Cô chỉ cần tập trung đối phó với Lưu Hạo Nhiên. Tôi tin cô – cô sẽ thắng.”
Cô tựa đầu vào ngực anh, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Giang Thần, cảm ơn anh… Tôi không biết mình sẽ làm được gì nếu không có anh. Anh là người duy nhất tôi có thể tin tưởng, người duy nhất khiến tôi cảm thấy an toàn…” Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói trầm ấm: “Nhược Lam, tôi yêu cô. Tôi sẽ luôn ở bên cô, dù có chuyện gì xảy ra. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, và lần đầu tiên sau bao đau khổ, cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn mà cô đã bỏ lỡ trong kiếp trước. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, thì thào: “Giang Thần, tôi cũng yêu anh. Cùng anh, tôi không còn sợ hãi nữa…”
Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy không kéo dài lâu. Điện thoại của Trình Nhược Lam đột nhiên rung lên, một tin nhắn từ số lạ hiện lên màn hình: “Trình Nhược Lam, tôi đã nói rồi – nếu cô dám công khai bằng chứng, Trình Vũ sẽ không sống sót. Cô có 30 phút để đến con hẻm phía sau khách sạn Hoa Đình, nếu không, con bé sẽ chết!” Cô sững sờ, nước mắt lăn dài, lòng đau như cắt: “Giang Thần, hắn… hắn đã bắt Trình Vũ! Hắn đang ở con hẻm phía sau khách sạn!” Giang Thần lập tức lấy lại bình tĩnh, ánh mắt anh sắc lạnh: “Nhược Lam, đừng hoảng. Đây có thể là một cái bẫy. Lưu Hạo Nhiên biết cô sẽ không bỏ qua Trình Vũ – hắn muốn dụ chúng ta đến đó để xử lý cô!”
Cô gật đầu, ánh mắt rực cháy ý chí: “Tôi biết, nhưng tôi không thể bỏ mặc Trình Vũ! Chúng ta phải đến đó, nhưng chúng ta cần một kế hoạch. Hắn nghĩ hắn có thể đe dọa tôi, nhưng tôi sẽ khiến hắn phải trả giá!” Giang Thần gật đầu, ánh mắt anh đầy quyết tâm: “Được, Nhược Lam. Tôi sẽ đi cùng cô. Nhưng trước tiên, tôi sẽ gửi tin nhắn cho người bạn trong ngành cảnh sát – anh ấy sẽ đến hỗ trợ chúng ta ngay lập tức. Chúng ta sẽ không để Lưu Hạo Nhiên có cơ hội làm tổn thương Trình Vũ.”
Họ nhanh chóng rời khách sạn, chạy đến con hẻm phía sau, nơi sương mù càng dày đặc, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống mặt đường lát đá. Khi họ đến nơi, họ nhìn thấy Lưu Hạo Nhiên đứng đó, ánh mắt hắn lạnh lùng, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, tay cầm dao, đang giữ chặt Trình Vũ. Con bé khóc nức nở, ánh mắt đầy sợ hãi: “Chị… chị ơi… cứu em…” Trình Nhược Lam hét lên, nước mắt lăn dài: “Lưu Hạo Nhiên, thả em gái tôi ra ngay! Nếu anh dám động đến con bé, tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
Hắn cười lạnh, ánh mắt điên loạn: “Nhược Lam, cô nghĩ cô có thể ra lệnh cho tôi sao? Cô đã phá hỏng kế hoạch của tôi với ông Lý, và giờ tôi sẽ khiến cô phải trả giá! Trình Vũ chỉ là bước đầu – nếu cô không giao cổ phần của Hạo Nghi ngay bây giờ, con bé sẽ chết!” Cô nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh: “Lưu Hạo Nhiên, anh nghĩ anh có thể đe dọa tôi sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi – nếu anh dám động đến Trình Vũ, tôi sẽ công khai tất cả bằng chứng ngay lập tức, và anh sẽ không còn đường lui!”
Hắn cười lớn, ánh mắt đầy sát khí: “Cô nghĩ tôi không biết sao, Nhược Lam? Cô cũng trọng sinh, đúng không? Tôi đã nghi ngờ từ lúc cô xuất hiện tại buổi tiệc – cô không thể biết kế hoạch của tôi nếu cô không trọng sinh! Nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị kỹ hơn. Cô không thể thắng tôi đâu!” Cô sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia kinh hoàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Nếu anh đã biết, thì càng tốt. Lần này, tôi sẽ không để anh thực hiện được âm mưu của mình, Hạo Nhiên. Tôi sẽ khiến anh phải hối hận!”
Giang Thần bước tới, ánh mắt anh sắc lạnh: “Lưu Hạo Nhiên, anh nghĩ anh có thể làm tổn thương Trình Vũ sao? Tôi đã gọi cảnh sát – họ đang trên đường đến đây. Anh không còn thời gian nữa đâu!” Hắn tái mặt, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng cười lạnh: “Cảnh sát? Anh nghĩ tôi sợ sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch khác – nếu tôi không thể có Hạo Nghi, thì không ai được có! Nhược Lam, cô sẽ chết ở đây, ngay bây giờ!”
Hắn ra lệnh cho người đàn ông cao lớn, và tên đó giơ dao lên, nhắm thẳng vào Trình Vũ. Cô hét lên, nước mắt lăn dài: “Không! Đừng!” Nhưng Giang Thần nhanh chóng lao tới, đẩy người đàn ông ngã xuống, ánh mắt anh đầy giận dữ: “Nhược Lam, đưa Trình Vũ đi ngay!” Cô chạy đến, cởi trói cho em gái, ôm con bé vào lòng, nước mắt lăn dài: “Trình Vũ, chị đây rồi… Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em…” Con bé khóc nức nở, ôm chặt lấy cô: “Chị ơi… em sợ lắm… Hắn… hắn định giết em…”
Lưu Hạo Nhiên gầm lên, ánh mắt điên loạn: “Nhược Lam, cô nghĩ cô thoát được sao?!” Hắn rút một con dao từ túi, lao thẳng về phía cô, ánh mắt đầy sát khí. Nhưng Giang Thần lập tức lao tới, đẩy cô và Trình Vũ ra sau, ánh mắt anh sắc lạnh: “Lưu Hạo Nhiên, anh dừng lại ngay!” Hắn cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Giang Thần, anh nghĩ anh là ai? Anh chỉ là một kẻ vô dụng! Tôi sẽ giết cả hai người!”
Trong khoảnh khắc ấy, Trình Nhược Lam đột nhiên nhớ ra một chi tiết từ kiếp trước – Lưu Hạo Nhiên luôn mang theo một chiếc điện thoại bí mật để liên lạc với Vương Tiểu Nhi và đồng bọn. Cô hét lên: “Giang Thần, lấy điện thoại của hắn! Nó có thể chứa bằng chứng liên lạc với Vương Tiểu Nhi!” Giang Thần gật đầu, ánh mắt anh sắc bén, và lao tới, vật lộn với Lưu Hạo Nhiên, cố gắng giật chiếc điện thoại từ túi hắn. Hắn gầm lên, ánh mắt đầy oán hận: “Các người không thể thắng tôi!”
Nhưng trong lúc vật lộn, Lưu Hạo Nhiên bất ngờ đâm dao vào vai Giang Thần, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo anh. Cô hét lên, nước mắt lăn dài: “Giang Thần!” Anh ngã xuống, nhưng vẫn giữ chặt tay Lưu Hạo Nhiên, ánh mắt đầy đau đớn: “Nhược Lam… lấy… điện thoại… chạy đi…” Cô lao tới, giật chiếc điện thoại từ tay Lưu Hạo Nhiên, ôm Giang Thần vào lòng, nước mắt lăn dài: “Giang Thần, anh không được rời xa tôi! Anh không được chết!” Anh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam… tôi… tôi sẽ không rời xa cô… Tôi yêu cô…”
Cô ôm anh vào lòng, nước mắt thấm ướt áo anh, giọng run rẩy: “Giang Thần, tôi cũng yêu anh… Anh phải sống, vì tôi, được không?” Anh gật đầu, ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn kiên định: “Tôi… sẽ sống… vì cô…” Cô quay sang Lưu Hạo Nhiên, ánh mắt rực cháy oán hận: “Lưu Hạo Nhiên, tôi sẽ khiến anh phải trả giá! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!” Hắn cười lạnh, ánh mắt điên loạn: “Nhược Lam, cô nghĩ cô thắng sao? Đây chỉ là khởi đầu thôi!”
Cô ôm Giang Thần, ánh mắt đầy quyết tâm: “Giang Thần, chúng ta sẽ thắng. Tôi sẽ không để Lưu Hạo Nhiên thực hiện được âm mưu của hắn!” Anh mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam, tôi tin cô… Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả…”