Skip to main content

#hutao01 Âm Mưu Trong Đêm Sương Mù

10:08 sáng – 22/05/2025

Ánh đèn lấp lánh từ những chiếc đèn chùm pha lê chiếu xuống sảnh tiệc sang trọng của nhà hàng Hoa Đình, tạo nên một khung cảnh vừa lộng lẫy vừa căng thẳng. Sương mù bên ngoài vẫn bao phủ thành phố Bắc Kinh, nhưng trong sảnh tiệc, không khí nóng rực với những ánh mắt toan tính và những nụ cười giả tạo của các doanh nhân. Trình Nhược Lam đứng giữa đám đông, váy đỏ rực rỡ làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát của cô, nhưng ánh mắt cô lạnh lùng, sắc bén như một con báo săn mồi. Bên cạnh cô, Giang Thần nắm chặt tay cô, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa cảnh giác, sẵn sàng bảo vệ cô bất cứ lúc nào. Đêm nay, ngày 20 tháng 4 năm 2014, là đêm định mệnh – đêm mà cô phải đối đầu trực tiếp với Lưu Hạo Nhiên, người bạn trai phản bội, để phá hủy âm mưu của hắn ngay từ đầu.

Chỉ vài giờ trước, cô đã trọng sinh, trở về từ ngày cô chết oan trong kiếp trước – ngày 20 tháng 5 năm 2014. Với tin nhắn từ chính cô của 10 năm sau, cô biết rằng Lưu Hạo Nhiên đang âm mưu gặp ông Lý – cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Hạo Nghi – để thuyết phục ông bán cổ phần, bước đầu tiên trong kế hoạch cướp công ty của cô. Nhưng nhờ sự nhanh trí và sự giúp đỡ của Giang Thần, cô đã khiến ông Lý nghi ngờ Lưu Hạo Nhiên bằng những bằng chứng giả mạo mà hắn định dùng để vu oan cho cha cô. Tuy nhiên, cô biết, Lưu Hạo Nhiên sẽ không dừng lại – và nếu hắn cũng trọng sinh như cô nghi ngờ, hắn sẽ còn nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Cô quay sang Giang Thần, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói dịu dàng: “Giang Thần, cảm ơn anh đã ở bên tôi. Lưu Hạo Nhiên đang hoảng loạn, nhưng hắn sẽ không dừng lại. Chúng ta phải khiến hắn lộ diện hoàn toàn trước mặt ông Lý tối nay.” Giang Thần nắm chặt tay cô, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương: “Nhược Lam, tôi sẽ luôn ở bên cô. Dù Lưu Hạo Nhiên có làm gì, tôi sẽ bảo vệ cô. Tôi tin vào sự thông minh của cô – cô sẽ thắng.” Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Giang Thần, tôi cũng tin anh. Chỉ cần có anh ở bên, tôi không còn sợ hãi nữa.”

Họ bước vào sảnh tiệc, ánh mắt Trình Nhược Lam nhanh chóng quét qua đám đông, tìm kiếm Lưu Hạo Nhiên. Cô phát hiện hắn đang đứng ở một góc khuất, ánh mắt đầy sát khí nhìn cô, tay cầm ly rượu vang, nhưng bàn tay hắn khẽ run lên – dấu hiệu của sự hoảng loạn. Bên cạnh hắn, Vương Tiểu Nhi – người tình của hắn – đứng đó, ánh mắt cô ta đầy ghen tức khi nhìn thấy Trình Nhược Lam. Cô thì thào với Giang Thần: “Hắn đang cố tìm cách tiếp cận ông Lý lần nữa. Tôi phải khiến hắn mất kiểm soát, buộc hắn phải lộ diện trước mặt mọi người.”

Giang Thần gật đầu, ánh mắt anh sắc bén: “Nhược Lam, tôi đã liên lạc với một nguồn tin tại ngân hàng. Tôi có bằng chứng về một giao dịch bất hợp pháp khác mà Lưu Hạo Nhiên đã thực hiện – hắn đã chuyển tiền từ quỹ công ty vào tài khoản cá nhân của Vương Tiểu Nhi. Tôi sẽ gửi tài liệu đó cho cô ngay bây giờ, cô có thể dùng nó để gây áp lực với hắn.” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Giang Thần, anh thật sự là người đáng tin cậy nhất mà tôi từng biết. Cảm ơn anh.”

Cô nhận tài liệu từ Giang Thần qua điện thoại, ánh mắt cô rực cháy ý chí khi cô bước tới gần Lưu Hạo Nhiên. Hắn nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng cô có thể thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt hắn. Cô mỉm cười, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý: “Hạo Nhiên, anh đang làm gì ở đây vậy? Tôi tưởng anh đã rời đi sau khi… bị ông Lý nghi ngờ?” Hắn siết chặt ly rượu trong tay, giọng nói đầy giả tạo: “Nhược Lam, cô đừng nói bừa. Tôi không làm gì sai cả. Cô đến đây để làm gì?”

Cô bước tới gần hơn, ánh mắt sắc như dao: “Tôi đến để gặp ông Lý, tất nhiên rồi. Nhưng tôi cũng muốn nói với anh một chuyện. Anh có biết rằng… tôi đã phát hiện một giao dịch rất thú vị không? Một khoản tiền lớn từ quỹ công ty đã được chuyển vào tài khoản của Vương Tiểu Nhi – người tình của anh. Anh giải thích thế nào về chuyện đó, Hạo Nhiên?” Hắn tái mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt thoáng qua một tia kinh hoàng: “Cô… cô đang nói bậy! Tôi không làm chuyện đó!”

Cô cười lạnh, giọng nói đầy uy hiếp: “Bậy sao nổi, Hạo Nhiên? Tôi có bằng chứng rõ ràng đây này. Anh muốn tôi công khai nó trước mặt mọi người không? Hay anh muốn tự thú trước khi ông Lý biết chuyện?” Hắn nghiến răng, ánh mắt đầy sát khí, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh: “Nhược Lam, cô đừng ép tôi. Cô nghĩ cô có thể thắng tôi sao? Tôi đã chuẩn bị mọi thứ rồi – cô không có cơ hội đâu!” Cô gật đầu, ánh mắt sắc lạnh: “Được thôi, Hạo Nhiên. Nếu anh đã tự tin như vậy, thì hãy xem ai sẽ thắng đêm nay!”

Cô quay sang ông Lý, người đang đứng cách đó không xa, và mỉm cười: “Ông Lý, tôi có một số thông tin quan trọng muốn chia sẻ với ông. Tôi nghĩ ông sẽ rất quan tâm.” Ông Lý gật đầu, ánh mắt ông thoáng qua một tia nghi ngờ: “Giám đốc Trình, cô cứ nói.” Cô quay sang Lưu Hạo Nhiên, ánh mắt đầy thách thức: “Hạo Nhiên, anh có muốn nghe không? Tôi nghĩ anh sẽ rất bất ngờ đấy.”

Lưu Hạo Nhiên tái mặt, hắn biết cô đang đẩy hắn vào thế bí. Hắn đột nhiên cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Nhược Lam, cô nghĩ cô thông minh sao? Cô không biết tôi đã chuẩn bị gì đâu! Nếu cô dám công khai bằng chứng đó, tôi sẽ khiến Trình Vũ biến mất ngay lập tức!” Cô sững sờ, nước mắt lăn dài, lòng đau như cắt: “Anh… anh dám động đến Trình Vũ?!” Hắn cười lạnh: “Cô nghĩ tôi không dám sao? Tôi đã sắp xếp người ở gần nhà cô rồi. Chỉ cần một cuộc gọi, con bé sẽ không sống sót!”

Giang Thần lập tức bước tới, ánh mắt anh đầy giận dữ: “Lưu Hạo Nhiên, anh dám?!” Hắn cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Giang Thần, anh nghĩ anh là ai? Anh chỉ là một nhà báo vô dụng! Anh không thể bảo vệ cô ta đâu!” Trình Nhược Lam nắm chặt tay Giang Thần, ánh mắt cô rực cháy ý chí: “Hạo Nhiên, anh nghĩ anh có thể đe dọa tôi sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Nếu anh dám động đến Trình Vũ, tôi sẽ công khai tất cả bằng chứng ngay bây giờ, và anh sẽ không còn đường lui!”

Hắn sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia kinh hoàng. Hắn biết cô không nói đùa – cô đã thay đổi, trở nên sắc sảo và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm: “Nhược Lam, cô muốn chơi sao? Được thôi. Nhưng tôi cảnh báo cô, nếu cô dám công khai bằng chứng, cô sẽ không bao giờ thấy Trình Vũ nữa!” Hắn quay người rời đi, nhưng Trình Nhược Lam biết, hắn sẽ không dừng lại – cuộc chiến giữa họ chỉ vừa bắt đầu.

Cô quay sang Giang Thần, nước mắt lăn dài, giọng nói nghẹn ngào: “Giang Thần, tôi… tôi sợ… Nếu hắn thực sự làm tổn thương Trình Vũ…” Anh ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm, đầy yêu thương: “Nhược Lam, đừng sợ. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Tôi đã liên lạc với một người bạn trong ngành cảnh sát – anh ấy sẽ giúp chúng ta bảo vệ Trình Vũ. Cô chỉ cần tập trung đối phó với Lưu Hạo Nhiên. Tôi tin cô – cô sẽ thắng.” Cô tựa đầu vào ngực anh, nước mắt thấm ướt áo anh, giọng run rẩy: “Giang Thần, cảm ơn anh… Tôi không biết mình sẽ làm được gì nếu không có anh…”

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam, tôi yêu cô. Tôi sẽ luôn ở bên cô, dù có chuyện gì xảy ra. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, và lần đầu tiên sau bao đau khổ, cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn mà cô đã bỏ lỡ trong kiếp trước. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, thì thào: “Giang Thần, tôi cũng yêu anh. Cùng anh, tôi không còn sợ hãi nữa…”

Họ ôm nhau trong sảnh tiệc, ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu vĩnh cửu. Nhưng trong lòng Trình Nhược Lam, cô biết, cuộc chiến với Lưu Hạo Nhiên chỉ vừa bắt đầu. Cô nắm chặt tay Giang Thần, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Giang Thần, chúng ta sẽ thắng. Tôi sẽ khiến Lưu Hạo Nhiên trả giá!”