Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Sương mù dày đặc vẫn bao phủ Bắc Kinh, ánh đèn đường mờ ảo chiếu qua màn sương, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa bí ẩn, như che giấu những bí mật chưa được hé lộ. Trình Nhược Lam đứng bên cửa sổ bệnh viện, nhìn ra màn sương mù dày đặc, ánh mắt cô vừa dịu dàng vừa trầm tư. Đêm nay, ngày 21 tháng 4 năm 2014, là một ngày đặc biệt – chỉ một ngày sau khi cô trọng sinh, cô và Giang Thần đã thành công đưa Lưu Hạo Nhiên và Vương Tiểu Nhi ra ánh sáng, bảo vệ em gái Trình Vũ, và lấy lại Tập đoàn Hạo Nghi. Nhưng trong lòng cô, cô cảm nhận được một linh cảm bất an – một cảm giác rằng câu chuyện này vẫn chưa thực sự kết thúc.
Giang Thần nằm trên giường bệnh, vết thương ở vai anh đã được băng bó kỹ lưỡng, và anh đã qua cơn nguy kịch sau ca phẫu thuật đêm qua. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương, giọng nói trầm ấm: “Nhược Lam, em đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đã thắng rồi – Lưu Hạo Nhiên và Vương Tiểu Nhi đã bị bắt, Hạo Nghi đã trở lại tay em, và Trình Vũ an toàn. Em không cần lo lắng nữa.” Cô quay lại, mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn thoáng qua một tia trầm tư: “Em biết, anh… Nhưng em vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa ổn. Lưu Hạo Nhiên… hắn không phải loại người dễ dàng chịu thua như vậy. Em sợ rằng… vẫn còn một âm mưu khác mà chúng ta chưa phát hiện.”
Cô bước tới, ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay anh, ánh mắt đầy yêu thương: “Anh, cảm ơn anh… Nếu không có anh, em không thể làm được điều này. Anh đã hy sinh quá nhiều vì em… Em không biết mình có thể trả ơn anh thế nào…” Anh mỉm cười, ánh mắt sáng lên khi nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Nhược Lam, em không cần trả ơn anh. Anh yêu em, và anh sẵn sàng làm mọi thứ vì em. Chỉ cần em ở bên anh, chỉ cần em hạnh phúc, đó là điều anh mong muốn nhất.” Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, nước mắt lăn dài: “Anh, em yêu anh… Em yêu anh nhiều lắm… Em không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có anh…”
Anh kéo cô vào lòng, ôm cô chặt, giọng nói trầm ấm: “Nhược Lam, em là tất cả của anh. Từ giờ, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại tất cả, và anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi…” Cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh, giọng nói nghẹn ngào: “Anh, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh… Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ… Em cần anh, mãi mãi…” Họ ôm nhau trong phòng bệnh, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu bất diệt, một tình yêu vượt qua mọi đau khổ và nguy hiểm.
Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi điện thoại của Trình Nhược Lam rung lên, một tin nhắn từ số lạ hiện lên màn hình: “Trình Nhược Lam, cô nghĩ cô đã thắng sao? Lưu Hạo Nhiên chỉ là một con tốt. Kẻ đứng sau hắn vẫn đang chờ cô. Nếu cô muốn bảo vệ Trình Vũ, hãy đến con hẻm phía sau bệnh viện ngay bây giờ.” Cô sững sờ, nước mắt lăn dài, lòng đau như cắt: “Anh, có người… có người đứng sau Lưu Hạo Nhiên! Hắn không phải kẻ chủ mưu… Và Trình Vũ… con bé vẫn đang gặp nguy hiểm!”
Giang Thần lập tức ngồi dậy, ánh mắt anh sắc lạnh: “Nhược Lam, đừng hoảng. Đây có thể là một cái bẫy. Nhưng nếu có kẻ đứng sau Lưu Hạo Nhiên, chúng ta phải tìm hiểu xem đó là ai. Anh sẽ đi cùng em – anh sẽ không để em đối mặt với nguy hiểm một mình.” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy cảm kích nhưng cũng đầy lo lắng: “Anh, anh vừa mới qua cơn nguy kịch… Em không thể để anh gặp nguy hiểm lần nữa…” Anh nắm tay cô, ánh mắt kiên định: “Nhược Lam, anh đã hứa sẽ bảo vệ em, và anh sẽ giữ lời hứa đó. Anh không thể để em đi một mình – anh không thể mất em…”
Cô gật đầu, nước mắt lăn dài, giọng nói nghẹn ngào: “Anh, em yêu anh… Cùng anh, em không còn sợ hãi nữa…” Anh mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Nhược Lam, anh cũng yêu em… Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả…” Họ ôm nhau, ánh mắt đầy quyết tâm và yêu thương, sẵn sàng đối mặt với thử thách cuối cùng.
Họ rời bệnh viện, bước vào con hẻm phía sau, nơi sương mù càng dày đặc, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống mặt đường lát đá. Trình Nhược Lam nắm chặt tay Giang Thần, ánh mắt cô sắc lạnh, nhưng trái tim cô đập thình thịch vì lo lắng cho Trình Vũ. Khi họ đến nơi, một bóng người cao lớn bước ra từ màn sương, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ. Đó không phải Lưu Hạo Nhiên – mà là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt ông ta đầy sẹo, ánh mắt sắc như dao. Ông ta cười lạnh: “Trình Nhược Lam, cuối cùng cô cũng đến. Cô nghĩ cô đã thắng khi bắt Lưu Hạo Nhiên sao? Hắn chỉ là một con tốt – tôi mới là người đứng sau tất cả.”
Cô sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia kinh hoàng: “Ông… ông là ai? Tại sao ông lại làm điều này?” Ông ta cười lớn, ánh mắt đầy sát khí: “Tôi là Vương Thiên Hùng – cha của Vương Tiểu Nhi. Cô nghĩ tôi sẽ để cô phá hủy con gái tôi sao? Tôi đã lên kế hoạch từ lâu để cướp Hạo Nghi, và Lưu Hạo Nhiên chỉ là một công cụ. Nhưng cô đã phá hỏng mọi thứ – và giờ, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”
Cô nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh: “Ông nghĩ ông có thể thắng tôi sao? Tôi đã có tất cả bằng chứng – Lưu Hạo Nhiên và Vương Tiểu Nhi đã bị bắt, và tôi sẽ không để ông làm tổn thương Trình Vũ!” Vương Thiên Hùng cười lạnh, ánh mắt đầy uy hiếp: “Cô nghĩ tôi không biết sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch khác – nếu tôi không thể có Hạo Nghi, thì không ai được có! Trình Vũ đang ở một nơi mà cô không bao giờ tìm thấy, và nếu cô không giao Hạo Nghi cho tôi ngay bây giờ, con bé sẽ chết!”
Cô hét lên, nước mắt lăn dài: “Ông… ông dám?!” Giang Thần bước tới, ánh mắt anh đầy giận dữ: “Vương Thiên Hùng, ông nghĩ ông có thể đe dọa chúng tôi sao? Tôi đã gọi cảnh sát – họ đang trên đường đến đây. Ông không còn thời gian nữa đâu!” Vương Thiên Hùng cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Cảnh sát? Anh nghĩ tôi sợ sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch khác – nếu tôi không thể có Hạo Nghi, thì tôi sẽ khiến cả thế giới biết đến sự thất bại của cô, Trình Nhược Lam!”
Hắn rút từ túi ra một chiếc USB, ánh mắt đầy sát khí: “Đây là tất cả bằng chứng về các giao dịch bất hợp pháp mà tôi đã tạo ra – nhưng lần này, nó sẽ mang tên cô! Tôi sẽ gửi nó cho báo chí, và cả thế giới sẽ biết rằng cô – Trình Nhược Lam – là kẻ tham nhũng, kẻ đã hủy hoại Hạo Nghi! Cô sẽ mất tất cả, và cha cô sẽ không bao giờ được ra tù!” Cô sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia kinh hoàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ông nghĩ tôi sẽ để ông làm điều đó sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi – tôi biết ông sẽ không dễ dàng chịu thua. Nhưng lần này, tôi sẽ không để ông thành công!”
Cô quay sang Giang Thần, ánh mắt đầy quyết tâm: “Anh, chúng ta phải lấy chiếc USB đó! Nó không thể rơi vào tay báo chí!” Giang Thần gật đầu, ánh mắt anh sắc lạnh: “Nhược Lam, anh sẽ giúp em. Nhưng em phải cẩn thận – ông ta rất nguy hiểm.” Họ lao tới, cố gắng giật chiếc USB từ tay Vương Thiên Hùng, nhưng hắn nhanh chóng rút một con dao từ túi, ánh mắt đầy sát khí: “Các người nghĩ các người có thể thắng tôi sao? Tôi sẽ giết cả hai người ngay bây giờ!”
Trong khoảnh khắc ấy, Trình Nhược Lam đột nhiên nhớ ra một chi tiết từ kiếp trước – Vương Thiên Hùng luôn mang theo một chiếc điện thoại bí mật để liên lạc với đồng bọn, và nếu cô có thể lấy được nó, cô sẽ có bằng chứng để vạch trần hắn. Cô hét lên: “Anh, lấy điện thoại của hắn! Nó có thể chứa bằng chứng!” Giang Thần gật đầu, ánh mắt anh sắc bén, và lao tới, vật lộn với Vương Thiên Hùng, cố gắng giật chiếc điện thoại từ túi hắn. Hắn gầm lên, ánh mắt đầy oán hận: “Các người không thể thắng tôi!”
Nhưng trong lúc vật lộn, Vương Thiên Hùng bất ngờ đâm dao vào tay Giang Thần, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo anh. Cô hét lên, nước mắt lăn dài: “Anh!” Anh ngã xuống, nhưng vẫn giữ chặt tay Vương Thiên Hùng, ánh mắt đầy đau đớn: “Nhược Lam… lấy… điện thoại… chạy đi…” Cô lao tới, giật chiếc điện thoại từ tay Vương Thiên Hùng, ôm Giang Thần vào lòng, nước mắt lăn dài: “Anh, anh không được rời xa em! Anh không được chết!”
Anh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam… anh… anh sẽ không rời xa em… Anh yêu em…” Cô khóc nức nở, ôm anh chặt hơn, giọng nghẹn ngào: “Anh, em yêu anh… Em yêu anh nhiều lắm… Anh phải sống, vì em, được không?” Anh gật đầu, ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn kiên định: “Anh… sẽ sống… vì em…” Cô quay sang Vương Thiên Hùng, ánh mắt rực cháy oán hận: “Vương Thiên Hùng, tôi sẽ khiến ông phải trả giá! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!”
Cảnh sát nhanh chóng đến, bắt giữ Vwang Thiên Hùng ngay tại chỗ, hắn gào lên trong cơn điên loạn: “Trình Nhược Lam, cô sẽ không bao giờ thắng tôi! Cô sẽ phải hối hận!” Nhưng cô không để tâm, ánh mắt cô chỉ tập trung vào Giang Thần, người đang được các nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương lần nữa. Cô chạy theo, nắm chặt tay anh, nước mắt lăn dài: “Anh, anh phải sống… Em không thể mất anh… Em cần anh…” Anh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam… anh sẽ sống… vì em… Anh hứa…”
Tại bệnh viện, sau một ca phẫu thuật khác, Giang Thần cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch. Trình Nhược Lam ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay anh, ánh mắt cô đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập yêu thương. Khi anh mở mắt, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn thấy cô, giọng nói yếu ớt nhưng dịu dàng: “Nhược Lam… anh… anh đã làm được… Anh đã giữ lời hứa với em…” Cô khóc nức nở, ôm anh vào lòng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh: “Anh, cảm ơn anh… Em yêu anh… Em yêu anh nhiều lắm…”
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhược Lam, anh cũng yêu em… Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời… Từ giờ, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa…” Cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh, giọng nói nghẹn ngào: “Anh, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh… Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ… Em cần anh, mãi mãi…” Họ ôm nhau trong phòng bệnh, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu bất diệt.
Nhưng khi cô nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, một người đàn ông bước vào phòng bệnh, ánh mắt ông ta sắc lạnh, giọng nói trầm thấp: “Trình Nhược Lam, cô nghĩ cô đã thắng sao? Vương Thiên Hùng cũng chỉ là một con tốt. Kẻ đứng sau tất cả vẫn đang chờ cô.” Cô sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia kinh hoàng: “Ông… ông là ai?” Ông ta cười lạnh, ánh mắt đầy uy hiếp: “Tôi là người đã lên kế hoạch cho tất cả – từ việc vu oan cho cha cô, cướp Hạo Nghi, đến việc giết cô. Nhưng cô đã phá hỏng mọi thứ. Lần này, tôi sẽ không để cô sống sót!”
Cô nắm chặt tay Giang Thần, ánh mắt rực cháy ý chí: “Ông nghĩ ông có thể thắng tôi sao? Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc!” Ông ta cười lớn, ánh mắt đầy sát khí: “Chúng ta sẽ xem, Trình Nhược Lam. Trò chơi này vẫn chưa kết thúc…” Hắn quay người rời đi, để lại Trình Nhược Lam và Giang Thần trong sự bàng hoàng.
Cô quay sang Giang Thần, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập yêu thương: “Anh, chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Có vẻ như cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc…” Anh nắm tay cô, ánh mắt kiên định: “Nhược Lam, anh sẽ ở bên em. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Anh yêu em, và anh sẽ không bao giờ để em phải chiến đấu một mình.” Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, giọng nói dịu dàng: “Anh, em cũng yêu anh… Cùng anh, em không còn sợ hãi nữa…”
Họ ôm nhau trong phòng bệnh, ánh đèn mờ ảo trong sương mù chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu vĩnh cửu. Nhưng trong lòng Trình Nhược Lam, cô biết, một âm mưu mới đang chờ đợi cô – một âm mưu mà cô chưa từng ngờ tới.
END