Skip to main content

Hương Ngọc Dưới Cây Hoa Quỳnh

9:31 sáng – 21/05/2025

Ánh đèn lấp lánh chiếu sáng đại sảnh của khách sạn cao cấp ở Hàng Châu, nơi Minh Huy tổ chức sự kiện lớn nhất trong năm – lễ kỷ niệm 10 năm thành lập công ty. Tô Vân Khuynh đứng trên sân khấu, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy kiên định, nhìn xuống hàng trăm khách mời, cổ đông, và phóng viên bên dưới. Hôm nay, ngày 24 tháng 4 năm 2025, là ngày cô quyết định đưa Tống Xuyên – người chồng phản bội – ra ánh sáng, vạch trần mọi âm mưu của hắn và Mạnh Tiểu Tình, người tình của hắn, trước đám đông. Nhưng trong lòng cô, một cảm xúc khác đang trỗi dậy – tình yêu mãnh liệt dành cho Lục Thần, người đàn ông đã luôn ở bên cô, sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ cô và Vân Kiều.

Cô cầm micro, giọng nói đanh thép vang vọng khắp sảnh: “Thưa quý vị, tôi – Tô Vân Khuynh, chủ tịch Minh Huy – hôm nay muốn công bố một sự thật. Tống Xuyên, tổng giám đốc của chúng ta, đã biển thủ công quỹ, âm mưu chiếm đoạt công ty, và liên kết với tổ chức tội phạm để phá hủy Minh Huy!” Cô ném một tập tài liệu xuống trước mặt hắn, ánh mắt sắc như dao: “Đây là bằng chứng: giao dịch mờ ám, giả mạo tài liệu, và việc anh thuê người bắt cóc con gái tôi – Vân Kiều – để đe dọa tôi!”

Đám đông sững sờ, ánh mắt nghi ngờ hướng về Tống Xuyên. Hắn đứng trên sân khấu, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng cười lạnh: “Tô Vân Khuynh, cô điên rồi! Cô ghen tị vì tôi không yêu cô nữa, nên bịa đặt để hạ bệ tôi sao? Thật đáng thương!” Một số khách mời cười nhạo, ánh mắt khinh miệt nhìn cô, nhưng cô không dao động. Cô đã chuẩn bị mọi thứ: tin nhắn, email, giao dịch ngân hàng, và cả đoạn ghi âm Lục Thần thu được – tất cả đều chỉ thẳng vào tội ác của hắn.

Cô tiếp tục, giọng đanh thép: “Tống Xuyên, anh không chỉ phản bội tôi, mà còn làm tổn thương con gái chúng ta – Vân Kiều – trước đám đông. Anh nghĩ tôi sẽ để anh tiếp tục làm tổn thương con bé sao?” Vân Kiều, đứng bên dưới, ánh mắt đầy tổn thương, khóc nức nở: “Ba, sao ba lại làm vậy với mẹ và con? Ba nói không quen biết con, nhưng con là con gái của ba mà!” Đám đông xôn xao, ánh mắt giận dữ hướng về Tống Xuyên, nhưng hắn chỉ cười lạnh: “Con bé này bị mẹ nó dạy hư rồi! Tôi không quen biết hai người họ!”

Mạnh Tiểu Tình đứng bên cạnh, ánh mắt đầy đắc ý, đan tay mười ngón với Tống Xuyên, giọng khiêu khích: “Vân Khuynh, cô nên biết điều mà rút lui. Tống Xuyên là của tôi, và Minh Huy cũng sẽ sớm thuộc về chúng tôi!” Tô Vân Khuynh không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh lùng: “Tống Xuyên, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Thừa nhận sự thật, hoặc tôi sẽ khiến anh mất tất cả.” Hắn cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Cô không có cửa, Vân Khuynh! Tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã dám chống lại tôi!”

Hắn giật tay khỏi Mạnh Tiểu Tình, lao xuống sân khấu, và hét lên: “Động thủ!” Từ phía sau đám đông, ba người đàn ông cao lớn lao ra, tay cầm dao, rõ ràng là sát thủ hắn thuê để tấn công cô. Đám đông hoảng loạn, chạy tán loạn, và Vân Kiều hét lên: “Mẹ! Cẩn thận!” Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy oán hận và đau đớn: “Tống Xuyên, anh dám?!” Hắn cười lạnh: “Cô chết đi, Tô Vân Khuynh! Minh Huy là của tôi!”

Lục Thần lao tới, ánh mắt anh đầy giận dữ và yêu thương, kéo cô ra sau: “Vân Khuynh, đứng sau tôi! Tôi sẽ bảo vệ cô và Vân Kiều!” Anh đối mặt với ba sát thủ, tay không tấc sắt, nhưng ánh mắt anh không hề dao động. Hắn chiến đấu với tất cả sức mạnh, cố gắng bảo vệ cô, nhưng một sát thủ vượt qua anh, lao thẳng về phía cô và Vân Kiều, lưỡi dao nhắm vào cổ cô.

Cô hét lên, nước mắt lăn dài, đẩy Vân Kiều ra sau, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Tôi sẽ không để anh làm tổn thương con gái tôi!” Cô lao tới, bất chấp nguy hiểm, đẩy sát thủ ngã xuống, nhưng lưỡi dao vẫn cứa vào cánh tay cô, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo. Vân Kiều khóc nức nở, ôm lấy cô: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Con sợ lắm…” Cô ôm con bé vào lòng, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Vân Kiều, mẹ không sao… Mẹ sẽ bảo vệ con…”

Lục Thần gầm lên, lao tới, đấm mạnh vào mặt sát thủ, khiến hắn ngã xuống bất tỉnh. Anh quay lại, ánh mắt đầy đau đớn, quỳ xuống bên cô: “Vân Khuynh, cô không sao chứ? Tôi đã nói là để tôi bảo vệ cô mà!” Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi… tôi không sao… Nhưng Vân Kiều… chúng ta phải bảo vệ con bé…” Anh ôm cô và Vân Kiều vào lòng, ánh mắt đầy yêu thương: “Vân Khuynh, tôi sẽ không để hắn làm tổn thương hai người nữa. Tôi yêu cô, và tôi sẽ bảo vệ cô, dù phải trả giá bằng mạng sống.”

Cô tựa đầu vào ngực anh, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Lục Thần, tôi… tôi cũng yêu anh. Tôi không muốn mất anh… Tôi không thể mất anh…” Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vân Khuynh, cô sẽ không mất tôi. Tôi sẽ ở bên cô mãi mãi.” Họ ôm nhau, và cô nhận ra rằng, dù oán hận với Tống Xuyên vẫn còn, cô không thể để nó phá hủy hạnh phúc của mình – hạnh phúc mà cô đã tìm lại được bên Lục Thần và Vân Kiều.

Cảnh sát nhanh chóng đến, bắt giữ Tống Xuyên và Mạnh Tiểu Tình ngay tại chỗ. Hắn gào lên trong cơn điên loạn: “Tô Vân Khuynh, tôi sẽ không để cô yên!” Nhưng cô không để tâm, chỉ ôm Lục Thần và Vân Kiều, lòng tràn đầy quyết tâm: “Tống Xuyên, anh đã thua. Minh Huy là của tôi, và tôi sẽ bảo vệ gia đình tôi.” Cô quay sang Lục Thần, ánh mắt đầy yêu thương: “Lục Thần, cảm ơn anh đã ở bên tôi. Tôi… tôi muốn chúng ta bắt đầu lại, được không?”

Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Vân Khuynh, tôi đã chờ câu nói này từ rất lâu. Tôi yêu cô, và tôi muốn chúng ta cùng nhau viết lại hạnh phúc của mình – như hương hoa quỳnh nở, dù chỉ một đêm, nhưng đẹp đến nao lòng.” Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, tựa đầu vào vai anh: “Lục Thần, tôi cũng yêu anh. Chúng ta sẽ cùng nhau, mãi mãi.”