Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Những giọt sương long lanh đọng trên nụ hoa quỳnh trong khu vườn cổ ở Hàng Châu, phản chiếu ánh nắng ban mai như những viên ngọc quý. Tô Vân Khuynh đứng lặng lẽ bên cây hoa quỳnh, ánh mắt dịu dàng nhìn những nụ hoa trắng tinh khôi, lòng tràn đầy cảm xúc. Hôm nay, ngày 25 tháng 4 năm 2025, là ngày cô quyết định buông bỏ oán hận, để bảo vệ những người cô yêu – Vân Kiều, con gái cô, và Lục Thần, người đàn ông đã hy sinh tất cả vì cô. Sau những ngày đầy đau đớn và kịch tính, cô đã vạch trần Tống Xuyên và Mạnh Tiểu Tình, khiến họ bị bắt, nhưng cô biết, cuộc chiến vẫn chưa thực sự kết thúc – không phải với Tống Xuyên, mà với chính trái tim cô.
Cô thì thào, giọng dịu dàng: “Hoa quỳnh ơi, liệu cô có thể nở đêm nay không? Tôi muốn chứng kiến vẻ đẹp của cô… như hạnh phúc mà tôi đã tìm lại được…” Lục Thần bước tới từ phía sau, ánh mắt anh đầy yêu thương, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Vân Khuynh, hoa quỳnh sẽ nở, như tình yêu của chúng ta – dù mong manh, nhưng đẹp đến nao lòng.” Cô quay lại, nhìn anh, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Lục Thần, cảm ơn anh đã ở bên tôi… Tôi không biết mình có thể vượt qua những ngày này nếu không có anh.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vân Khuynh, tôi yêu cô, và tôi sẽ luôn ở bên cô. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô.” Họ ôm nhau, và cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, lòng tràn đầy hạnh phúc. Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy không kéo dài. Một tiếng động lớn vang lên từ phía cổng vườn, và Tống Xuyên bước vào, ánh mắt hắn lạnh lùng, đầy sát khí, bên cạnh là Mạnh Tiểu Tình và ba người đàn ông cao lớn, tay cầm gậy sắt, rõ ràng là những kẻ hắn thuê để trả thù.
Hắn cười lạnh, giọng đầy oán hận: “Tô Vân Khuynh, cô nghĩ cô thắng sao? Tôi đã mất tất cả vì cô, và hôm nay, tôi sẽ khiến cô mất tất cả! Vân Kiều đang ở trong tay người của tôi, và nếu cô không giao Minh Huy cho tôi, con bé sẽ chết!” Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy đau đớn và giận dữ: “Tống Xuyên, anh là đồ khốn! Anh đã bị bắt, và anh còn dám làm tổn thương con gái tôi lần nữa sao?!” Hắn cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Cô nghĩ cảnh sát có thể giữ tôi mãi sao? Tôi đã trốn thoát, và tôi sẽ phá hủy cô! Giao Minh Huy ra, hoặc Vân Kiều sẽ chết!”
Cô hét lên, nước mắt lăn dài, lòng đau như cắt: “Tống Xuyên, anh không còn nhân tính nữa sao?! Tôi sẽ không giao Minh Huy cho anh, và tôi sẽ cứu con gái tôi!” Lục Thần lao tới, ánh mắt anh đầy giận dữ: “Tống Xuyên, anh đã thua! Thả Vân Kiều ra, hoặc tôi sẽ khiến anh hối hận!” Hắn cười lạnh, ra lệnh: “Động thủ!” Ba người đàn ông lao tới, gậy sắt vung lên, và Lục Thần nhanh chóng kéo cô ra sau, ánh mắt anh không hề dao động: “Vân Khuynh, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Anh đối mặt với ba kẻ tấn công, chiến đấu với tất cả sức mạnh, nhưng một kẻ vượt qua anh, lao thẳng về phía cô, gậy sắt nhắm vào đầu cô. Cô hét lên, nước mắt lăn dài, nhưng không chạy trốn, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Tôi sẽ không để anh làm tổn thương con gái tôi!” Cô lao tới, bất chấp nguy hiểm, đẩy kẻ tấn công ngã xuống, nhưng gậy sắt vẫn đập vào vai cô, khiến cô ngã xuống, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo. Lục Thần gầm lên, lao tới, đấm mạnh vào mặt kẻ tấn công, khiến hắn ngã xuống bất tỉnh. Anh quay lại, ánh mắt đầy đau đớn, quỳ xuống bên cô: “Vân Khuynh, cô không sao chứ? Tôi đã nói là để tôi bảo vệ cô mà!”
Cô thở hổn hển, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi… tôi không sao… Nhưng Vân Kiều… chúng ta phải cứu con bé…” Anh ôm cô vào lòng, ánh mắt đầy yêu thương: “Vân Khuynh, tôi sẽ cứu Vân Kiều. Tôi yêu cô, và tôi sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương hai người nữa.” Họ đứng dậy, và Lục Thần đối mặt với Tống Xuyên, ánh mắt anh lạnh lùng: “Tống Xuyên, anh đã thua. Tôi đã gọi cảnh sát, và họ đang trên đường đến đây. Thả Vân Kiều ra ngay!”
Hắn sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng cười lớn: “Cô nghĩ tôi sẽ để cô yên sao, Tô Vân Khuynh? Nếu tôi không có được Minh Huy, thì cô cũng đừng hòng sống sót!” Hắn lao tới, rút một con dao từ túi, nhắm thẳng vào tim cô. Cô không kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng hét của Vân Kiều từ phía sau: “Mẹ!” Nhưng Lục Thần lao tới, dùng thân mình che chắn cho cô, và con dao đâm vào vai anh, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo. Anh ngã xuống, nhưng vẫn giữ chặt tay Tống Xuyên, ánh mắt đầy đau đớn: “Vân Khuynh… chạy đi… cứu Vân Kiều…”
Cô hét lên, nước mắt lăn dài, lao tới ôm lấy Lục Thần: “Lục Thần, anh không được rời bỏ tôi! Anh đã hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi!” Anh mở mắt, ánh mắt yếu ớt nhưng đầy yêu thương: “Vân Khuynh… tôi… tôi sẽ không rời bỏ cô… Tôi yêu cô…” Cô ôm anh vào lòng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi cũng yêu anh. Tôi sẽ không để anh chết!” Cảnh sát nhanh chóng đến, bắt giữ Tống Xuyên và Mạnh Tiểu Tình ngay tại chỗ. Hắn gào lên trong cơn điên loạn: “Tô Vân Khuynh, tôi sẽ không để cô yên!” Nhưng cô không để tâm, chỉ ôm Lục Thần, lòng tràn đầy đau đớn và tình yêu.
Vân Kiều được giải cứu từ một căn phòng trong nhà kho, và con bé lao tới, ôm lấy cô và Lục Thần, khóc nức nở: “Mẹ, ba Lục Thần! Con sợ lắm…” Cô ôm con bé vào lòng, nước mắt lăn dài: “Vân Kiều, mẹ ở đây rồi… Mẹ sẽ không để ai làm tổn thương con nữa…” Lục Thần được đưa đến bệnh viện, và sau ca phẫu thuật căng thẳng, anh dần hồi phục. Tô Vân Khuynh ngồi bên giường bệnh, nắm tay anh, ánh mắt đầy yêu thương: “Lục Thần, cảm ơn anh đã cứu tôi và Vân Kiều. Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống này mà không có anh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Vân Khuynh, tôi yêu cô, và tôi sẽ luôn ở bên cô. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô.” Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, giọng dịu dàng: “Lục Thần, tôi cũng yêu anh. Tôi đã sai khi từ bỏ anh, nhưng giờ đây, tôi biết… anh là người tôi muốn ở bên suốt đời.” Họ ôm nhau, và cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Tống Xuyên và Mạnh Tiểu Tình bị đưa ra tòa, bị kết án vì tội biển thủ, âm mưu giết người, và liên kết với tổ chức tội phạm. Họ mất tất cả – danh tiếng, sự nghiệp, và cả tự do. Tô Vân Khuynh tiếp tục điều hành Minh Huy, nhưng lần này, cô không chỉ làm việc vì công lý, mà còn vì cộng đồng, giúp đỡ những người bị oan ức, như cách cô từng bị Tống Xuyên đẩy vào tuyệt vọng. Cô và Lục Thần kết hôn, và Vân Kiều gọi Lục Thần là “ba” với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Một buổi tối, tại khu vườn cổ, cây hoa quỳnh cuối cùng cũng nở, hương thơm lan tỏa trong không khí, đẹp đến nao lòng. Tô Vân Khuynh và Lục Thần ngồi bên nhau, ánh mắt đầy yêu thương. Anh nắm tay cô, giọng trầm ấm: “Vân Khuynh, cô đã cho tôi một gia đình, một cuộc sống mà tôi chưa từng dám mơ tới. Tôi yêu cô, mãi mãi.” Cô mỉm cười, tựa đầu vào vai anh, giọng dịu dàng: “Lục Thần, anh cũng đã cho tôi một cuộc sống mới, một tình yêu mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có. Tôi yêu anh, mãi mãi.” Họ ôm nhau, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt họ, và Tô Vân Khuynh biết, cô đã tìm thấy ánh sáng dưới cây hoa quỳnh – ánh sáng của tình yêu, sự tha thứ, và hạnh phúc vĩnh cửu.