Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Gió lạnh thổi qua khu vườn cổ ở Hàng Châu, mang theo hơi ẩm của cơn mưa vừa tạnh, làm những nụ hoa quỳnh trên cây khẽ rung rinh, như đang kể lại những câu chuyện tình đã bị lãng quên. Tô Vân Khuynh đứng lặng lẽ bên cây hoa quỳnh, ánh mắt đượm buồn nhìn những nụ hoa trắng tinh khôi, lòng tràn đầy đau đớn và oán hận. Hôm nay, ngày 23 tháng 4 năm 2025, là ngày thứ ba sau khi cô trọng sinh, quay về một tháng trước khi cô chết oan trong kiếp trước. Nhưng giờ đây, cô không còn thời gian để nghĩ về những ký ức đau đớn – Vân Kiều, con gái cô, vừa được cứu thoát khỏi tay Tống Xuyên, người chồng phản bội, kẻ đã bắt cóc con bé để đe dọa cô. Dù con bé đã an toàn, cô biết, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Cô thì thào, giọng run rẩy: “Vân Kiều… mẹ sẽ không để ai làm tổn thương con nữa…” Lục Thần – nhà văn, người yêu cũ của cô – đứng bên cạnh, ánh mắt anh đầy lo lắng và yêu thương, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Vân Khuynh, con bé đã an toàn. Nhưng Tống Xuyên sẽ không dừng lại. Hắn đang âm mưu chiếm Minh Huy, và tôi vừa phát hiện… hắn định làm tổn thương Vân Kiều lần nữa để ép cô từ bỏ quyền lực.” Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy oán hận và đau đớn: “Hắn… hắn dám làm vậy sao?! Tôi sẽ không để hắn thành công, Lục Thần! Tôi sẽ bảo vệ con bé, dù phải trả giá bằng tất cả!”
Lục Thần kéo cô vào lòng, giọng trầm ấm, đầy yêu thương: “Vân Khuynh, tôi sẽ không để cô và Vân Kiều chịu tổn thương nữa. Tôi đã mất cô một lần khi cô chọn Tống Xuyên, và tôi không bao giờ muốn mất cô lần nữa. Tôi yêu cô, và tôi sẽ bảo vệ cô, mãi mãi.” Cô tựa đầu vào ngực anh, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Lục Thần, tôi… tôi cũng yêu anh. Tôi đã sai khi từ bỏ anh, nhưng giờ đây, tôi biết… anh là người tôi muốn ở bên suốt đời.”
Họ ôm nhau dưới cây hoa quỳnh, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời hứa về một tình yêu vĩnh cửu. Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy không kéo dài. Một tiếng động lớn vang lên từ phía cổng vườn, và Tống Xuyên bước vào, ánh mắt hắn lạnh lùng, đầy sát khí, bên cạnh là ba người đàn ông cao lớn, tay cầm gậy sắt, rõ ràng là những kẻ hắn thuê để tấn công cô. Hắn cười lạnh: “Tô Vân Khuynh, cô nghĩ cô có thể thắng tôi sao? Vân Kiều có thể an toàn hôm qua, nhưng hôm nay, tôi sẽ khiến cô mất tất cả!”
Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy oán hận và đau đớn: “Tống Xuyên, anh là đồ khốn! Anh đã làm tổn thương con gái chúng ta, và giờ anh còn dám xuất hiện ở đây sao?!” Hắn cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Con gái chúng ta? Tôi chưa bao giờ coi cô và nó là gia đình! Mạnh Tiểu Tình và Mạnh Chu mới là gia đình của tôi! Cô và Vân Kiều chỉ là vật cản! Hôm nay, tôi sẽ khiến cô biến mất mãi mãi!” Hắn ra lệnh, giọng lạnh lùng: “Đánh bọn chúng!”
Ba người đàn ông lao tới, gậy sắt vung lên, và Lục Thần nhanh chóng kéo cô ra sau, ánh mắt anh đầy giận dữ: “Vân Khuynh, đứng sau tôi! Tôi sẽ bảo vệ cô!” Anh đối mặt với ba kẻ tấn công, tay không tấc sắt, nhưng ánh mắt anh không hề dao động. Hắn chiến đấu với tất cả sức mạnh, cố gắng bảo vệ cô, nhưng một kẻ vượt qua anh, lao thẳng về phía cô, gậy sắt nhắm vào đầu cô.
Cô hét lên, nước mắt lăn dài, nhưng cô không chạy trốn, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Tôi sẽ không để anh làm tổn thương con gái tôi lần nữa!” Cô lao tới, bất chấp nguy hiểm, đẩy kẻ tấn công ngã xuống, nhưng gậy sắt vẫn đập vào cánh tay cô, khiến cô ngã xuống, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo. Lục Thần gầm lên, lao tới, đấm mạnh vào mặt kẻ tấn công, khiến hắn ngã xuống bất tỉnh. Anh quay lại, ánh mắt đầy đau đớn, quỳ xuống bên cô: “Vân Khuynh, cô không sao chứ? Tôi đã nói là để tôi bảo vệ cô mà!”
Cô thở hổn hển, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi… tôi không sao… Nhưng tôi không thể để hắn thắng… Vân Kiều… tôi phải bảo vệ con bé…” Anh ôm cô vào lòng, ánh mắt đầy yêu thương: “Vân Khuynh, tôi sẽ không để hắn làm tổn thương hai người nữa. Tôi yêu cô, và tôi sẽ bảo vệ cô, dù phải trả giá bằng mạng sống.” Cô tựa đầu vào ngực anh, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Lục Thần, tôi… tôi cũng yêu anh. Tôi không muốn mất anh… Tôi không thể mất anh…”
Họ đứng dậy, và Lục Thần đối mặt với Tống Xuyên, ánh mắt anh lạnh lùng: “Tống Xuyên, anh đã thua. Tôi đã gửi bằng chứng cho cảnh sát, và họ đang trên đường đến đây. Anh sẽ không thoát được đâu!” Hắn sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng cười lớn: “Tô Vân Khuynh, cô nghĩ cô thắng sao? Tôi có một bí mật mà cô không bao giờ ngờ tới! Lục Thần… anh ta không phải người cô nghĩ đâu!”
Cô sững sờ, nhìn Lục Thần, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Lục Thần, hắn nói gì vậy? Bí mật gì?” Lục Thần cúi đầu, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn: “Vân Khuynh, tôi… tôi chưa từng nói với cô… Khi cô chọn Tống Xuyên, tôi đã rời Hàng Châu, và tôi… tôi từng làm việc cho một tổ chức điều tra bí mật. Tôi đã điều tra Tống Xuyên từ lâu, và tôi biết hắn không chỉ phản bội cô, mà còn liên quan đến nhiều vụ án khác. Tôi quay lại Hàng Châu vì tôi không thể chịu được khi thấy cô đau khổ… Tôi yêu cô, Vân Khuynh, và tôi muốn bảo vệ cô.”
Cô sững sờ, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Lục Thần, tại sao… tại sao anh không nói với tôi? Tôi đã nghĩ anh chỉ là một nhà văn… Tôi đã nghĩ anh rời xa tôi vì tôi chọn Tống Xuyên…” Anh nắm tay cô, ánh mắt đầy yêu thương: “Vân Khuynh, tôi không muốn cô bị liên lụy. Nhưng giờ đây, tôi không thể giấu cô nữa. Tôi yêu cô, và tôi sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương cô.” Cô ôm anh vào lòng, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi… tôi cũng yêu anh. Dù anh là ai, tôi chỉ biết rằng tôi không thể sống mà không có anh.”
Họ ôm nhau, và Tô Vân Khuynh nhận ra rằng cô không chỉ phải trả thù Tống Xuyên, mà còn phải đối mặt với những bí mật và xung đột nội tâm của chính mình. Cô biết, hạnh phúc của cô – như hương hoa quỳnh – mong manh nhưng quý giá, và cô sẽ làm tất cả để bảo vệ nó.