Skip to main content

Hương Ngọc Dưới Cây Hoa Quỳnh

9:26 sáng – 21/05/2025

Cơn mưa lớn trút xuống Hàng Châu như muốn nhấn chìm cả thành phố, tiếng sấm rền vang hòa lẫn với tiếng khóc nức nở của Tô Vân Khuynh khi cô chạy băng qua con đường dẫn đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô. Hôm nay, ngày 22 tháng 4 năm 2025, là ngày thứ ba sau khi cô trọng sinh, quay về một tháng trước khi cô chết oan trong kiếp trước. Nhưng giờ đây, cô không còn thời gian để nghĩ về trả thù hay oán hận – Vân Kiều, con gái cô, đang bị Tống Xuyên giam giữ trong nhà kho này, và cô phải cứu con bé, dù phải trả giá bằng tất cả.

Cô hét lên, giọng đầy đau đớn: “Vân Kiều! Mẹ đến rồi! Con phải cầm cự!” Lục Thần – nhà văn, người yêu cũ của cô – chạy bên cạnh, ánh mắt anh đỏ ngầu vì giận dữ và lo lắng, nắm chặt tay cô: “Vân Khuynh, chúng ta sẽ cứu được con bé! Tôi sẽ không để Tống Xuyên làm tổn thương hai người nữa!” Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài hòa lẫn với nước mưa, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi… tôi không thể mất Vân Kiều… Cô ấy là tất cả của tôi…”

Cô nhớ lại khoảnh khắc đau đớn đêm qua, khi Tống Xuyên xuất hiện trước khu vườn cổ, nơi cô và Lục Thần từng hẹn hò, và đe dọa: “Nếu cô dám vạch trần tôi, Vân Kiều sẽ không sống sót đâu!” Hắn đã bắt cóc Vân Kiều, giam giữ con bé trong một căn phòng tối, và gửi hình ảnh con bé bị trói, ánh mắt đầy sợ hãi, khiến cô gần như sụp đổ. Cô đã thức trắng cả đêm, lòng đau như cắt, oán hận Tống Xuyên đến tận xương tủy, nhưng cũng đầy sợ hãi – sợ rằng cô sẽ không kịp cứu con gái.

Họ dừng lại trước cánh cửa sắt rỉ sét của nhà kho, và Lục Thần đạp mạnh cửa, ánh mắt anh sắc lạnh: “Tống Xuyên, ra đây ngay! Thả Vân Kiều ra!” Tiếng cười lạnh lùng vang lên từ bên trong, và Tống Xuyên bước ra, ánh mắt hắn đầy sát khí, bên cạnh là ba người đàn ông cao lớn, tay cầm dao, rõ ràng là sát thủ hắn thuê để đối phó với cô. Hắn cười lớn: “Tô Vân Khuynh, cô thật sự nghĩ cô có thể thắng tôi sao? Vân Kiều đang ở trong kia, nhưng cô sẽ không bao giờ cứu được nó! Tôi đã thuê những người này để đảm bảo cô chết ở đây!”

Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy oán hận và đau đớn: “Tống Xuyên, anh là đồ khốn! Anh dám làm tổn thương con gái chúng ta sao?!” Hắn cười lạnh, ánh mắt điên loạn: “Con gái chúng ta? Từ lâu tôi đã không coi cô và nó là gia đình! Mạnh Tiểu Tình và Mạnh Chu mới là gia đình của tôi! Cô và Vân Kiều chỉ là vật cản!” Lời nói của hắn như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô, khiến cô hét lên, nước mắt lăn dài: “Tống Xuyên, anh sẽ phải trả giá! Tôi sẽ cứu con bé, và tôi sẽ khiến anh mất tất cả!”

Lục Thần lao tới, ánh mắt anh đầy giận dữ, đẩy cô ra sau: “Vân Khuynh, đứng sau tôi! Tôi sẽ bảo vệ cô!” Anh đối mặt với ba sát thủ, tay không tấc sắt, nhưng ánh mắt anh không hề dao động. Hắn ra lệnh, giọng lạnh lùng: “Giết bọn chúng!” Ba sát thủ lao tới, dao lóe sáng dưới ánh đèn mờ ảo, và Lục Thần chiến đấu với tất cả sức mạnh, cố gắng bảo vệ cô. Nhưng một sát thủ vượt qua anh, lao thẳng về phía cô, lưỡi dao nhắm vào cổ cô.

Cô hét lên, nước mắt lăn dài, nhưng cô không chạy trốn, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Tôi sẽ không để anh làm tổn thương con gái tôi!” Cô lao tới, bất chấp nguy hiểm, đẩy sát thủ ngã xuống, nhưng lưỡi dao vẫn cứa vào cánh tay cô, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo. Lục Thần gầm lên, lao tới, đấm mạnh vào mặt sát thủ, khiến hắn ngã xuống bất tỉnh. Anh quay lại, ánh mắt đầy đau đớn, ôm lấy cô: “Vân Khuynh, cô không sao chứ? Tôi đã nói là để tôi bảo vệ cô mà!”

Cô thở hổn hển, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi… tôi không sao… Nhưng Vân Kiều… chúng ta phải cứu con bé…” Anh gật đầu, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Tôi sẽ cứu Vân Kiều, dù phải trả giá bằng mạng sống.” Họ lao vào trong nhà kho, và cô sững sờ khi thấy Vân Kiều bị trói trên một chiếc ghế, khuôn mặt con bé tái nhợt, mắt đầy nước mắt: “Mẹ! Ba Lục Thần! Cứu con!”

Tống Xuyên đứng bên cạnh, ánh mắt hắn lạnh lùng, cầm một con dao kề vào cổ Vân Kiều: “Tô Vân Khuynh, nếu cô dám tiến thêm một bước, tôi sẽ giết nó ngay!” Cô hét lên, nước mắt lăn dài, lòng đau như cắt: “Tống Xuyên, anh dừng lại ngay! Nó là con gái anh! Anh có còn chút nhân tính nào không?!” Hắn cười lớn, ánh mắt điên loạn: “Nhân tính? Tôi không cần thứ đó! Tôi chỉ cần Minh Huy, và tôi sẽ có nó, dù phải giết cả hai người!”

Lục Thần lao tới, ánh mắt anh đầy giận dữ, nhưng Tống Xuyên nhanh hơn, đẩy Vân Kiều ngã xuống sàn, và lao về phía cô, con dao nhắm thẳng vào tim cô. Cô không kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng hét của Vân Kiều: “Mẹ!” Nhưng Lục Thần lao tới, dùng thân mình che chắn cho cô, và con dao đâm vào vai anh, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo. Anh ngã xuống, nhưng vẫn giữ chặt tay Tống Xuyên, ánh mắt đầy đau đớn: “Vân Khuynh… chạy đi… cứu Vân Kiều…”

Cô hét lên, nước mắt lăn dài, lao tới ôm lấy Vân Kiều, cởi trói cho con bé: “Vân Kiều, con không sao chứ? Mẹ ở đây rồi!” Con bé khóc nức nở, ôm lấy cô: “Mẹ, con sợ lắm… Ba Lục Thần bị thương rồi…” Cô quay lại, thấy Lục Thần đang vật lộn với Tống Xuyên, máu chảy đầm đìa từ vai anh, nhưng anh vẫn không buông tay. Cô lao tới, dùng hết sức đẩy Tống Xuyên ngã xuống, và Lục Thần nhanh chóng khóa tay hắn, ánh mắt anh đầy giận dữ: “Tống Xuyên, anh đã thua!”

Bảo vệ và cảnh sát nhanh chóng đến, bắt giữ Tống Xuyên ngay tại chỗ. Hắn gào lên trong cơn điên loạn: “Tô Vân Khuynh, tôi sẽ không để cô yên!” Nhưng cô không để tâm, chỉ quỳ xuống bên Lục Thần, nước mắt lăn dài: “Lục Thần, anh không được rời bỏ tôi! Anh đã hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi!” Anh mở mắt, ánh mắt yếu ớt nhưng đầy yêu thương: “Vân Khuynh… tôi… tôi sẽ không rời bỏ cô… Tôi yêu cô…” Cô ôm anh vào lòng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi cũng yêu anh. Tôi sẽ không để anh chết!”

Cô quay sang cảnh sát, giọng đầy quyết tâm: “Gọi xe cứu thương ngay! Lục Thần phải sống!” Cảnh sát nhanh chóng gọi xe cứu thương, và Lục Thần được đưa đến bệnh viện. Tô Vân Khuynh nắm tay anh suốt chặng đường, nước mắt không ngừng rơi, lòng tràn đầy đau đớn và tình yêu: “Lục Thần, anh phải sống… vì tôi, vì Vân Kiều… vì chúng ta…” Anh mỉm cười yếu ớt, giọng thì thào: “Vân Khuynh… tôi sẽ sống… vì cô…”

Nhưng khi xe cứu thương vừa rời đi, Mạnh Tiểu Tình xuất hiện, ánh mắt cô ta đầy oán hận, giọng lạnh lùng: “Tô Vân Khuynh, cô nghĩ cô thắng sao? Tống Xuyên có thể thua, nhưng tôi sẽ không để cô yên! Tôi sẽ phá hủy cô!” Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy oán hận và đau đớn: “Mạnh Tiểu Tình, cô đã làm tổn thương gia đình tôi đủ rồi! Tôi sẽ không để cô làm hại Vân Kiều hay Lục Thần nữa!” Cô lao tới, đẩy Mạnh Tiểu Tình ngã xuống, nhưng cô ta nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt điên loạn: “Cô sẽ hối hận, Tô Vân Khuynh!”

Cảnh sát nhanh chóng khống chế Mạnh Tiểu Tình, và cô ta bị bắt giữ ngay tại chỗ. Tô Vân Khuynh quỳ xuống, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy đau đớn và quyết tâm: “Tôi sẽ bảo vệ những người tôi yêu… như hương hoa quỳnh, dù chỉ nở một đêm, nhưng sẽ mãi lưu lại trong lòng tôi.”