Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, Tô Vân Khuynh ngồi trong văn phòng của mình tại trụ sở Minh Huy ở Hàng Châu, ánh mắt sắc lạnh nhìn màn hình laptop hiển thị các giao dịch mờ ám của Tống Xuyên – người chồng phản bội cô. Hôm nay, ngày 21 tháng 4 năm 2025, là ngày thứ hai sau khi cô trọng sinh, quay về một tháng trước khi cô chết oan trong kiếp trước. Những ký ức đau đớn vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí: Tống Xuyên công khai thân mật với Mạnh Tiểu Tình tại sự kiện lớn của công ty, làm nhục cô trước đám đông, và gián tiếp gây ra vụ tai nạn khiến cô mất mạng. Nhưng lần này, cô sẽ không để lịch sử lặp lại. Cô sẽ trả thù, bảo vệ con gái Vân Kiều, và lấy lại tất cả.
Cô siết chặt tay, lòng dâng lên một ngọn lửa oán hận: “Tống Xuyên, anh sẽ phải trả giá. Tôi sẽ khiến anh và Mạnh Tiểu Tình mất tất cả.” Nhưng bên cạnh oán hận, một nỗi đau khác trỗi dậy trong lòng cô – nỗi đau của sự phản bội, của niềm tin bị phản bội, và của những năm tháng cô hy sinh vì một người không xứng đáng. Cô cúi đầu, nước mắt lăn dài trên gò má, thì thào: “Tại sao… tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy…”
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa: “Vân Khuynh, cô không ngu ngốc. Cô chỉ quá tin người thôi.” Cô ngẩng lên, sững sờ khi thấy Lục Thần – nhà văn, người yêu cũ của cô – đứng đó, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy lo lắng. Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh, giọng nói tràn ngập yêu thương: “Tôi đã điều tra theo yêu cầu của cô. Tống Xuyên không chỉ phản bội cô, mà còn liên kết với một tổ chức tội phạm để chiếm đoạt Minh Huy. Hắn đã biển thủ công quỹ, giả mạo tài liệu, và đang lên kế hoạch phá hủy công ty để bán cổ phần cho tổ chức đó.”
Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy oán hận: “Hắn… hắn dám làm vậy sao? Minh Huy là tâm huyết cả đời của tôi!” Lục Thần nắm tay cô, ánh mắt anh đầy quyết tâm: “Vân Khuynh, tôi sẽ giúp cô. Chúng ta sẽ vạch trần hắn tại sự kiện lớn của công ty vào cuối tháng. Nhưng cô phải hứa với tôi… đừng để oán hận nuốt chửng cô.” Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Lục Thần, tôi… tôi không biết mình có thể tha thứ không. Hắn đã làm tổn thương tôi, làm tổn thương Vân Kiều… Nhưng tôi sẽ cố gắng, vì cô và vì con bé.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi tin cô, Vân Khuynh. Cô mạnh mẽ hơn cô nghĩ.” Họ tiếp tục lập kế hoạch: thu thập thêm bằng chứng, liên lạc với các cổ đông trung thành, và chuẩn bị công khai sự thật tại sự kiện. Nhưng mỗi khi cô nhìn vào mắt Lục Thần, một cảm xúc khác trỗi dậy trong lòng cô – cảm xúc của tình yêu, của những ngày tháng hạnh phúc họ từng có bên nhau trong khu vườn cổ, dưới cây hoa quỳnh. Cô thì thào: “Lục Thần, nếu tôi không chọn Tống Xuyên, liệu chúng ta có hạnh phúc không?”
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn: “Vân Khuynh, tôi đã luôn yêu cô, và tôi vẫn yêu cô. Nhưng tôi không muốn cô sống trong tiếc nuối. Hãy để tôi giúp cô lấy lại tất cả, và sau đó… chúng ta sẽ cùng nhau viết lại hạnh phúc của mình.” Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, tựa đầu vào vai anh: “Lục Thần, cảm ơn anh. Tôi… tôi cũng yêu anh.”
Đêm đó, họ rời văn phòng, cùng nhau trở về khu vườn cổ, nơi cây hoa quỳnh vẫn đứng lặng lẽ, những nụ hoa trắng tinh khôi như đang chờ đợi khoảnh khắc nở rộ. Họ ngồi bên nhau, và Lục Thần kể cô nghe về những ngày tháng anh viết sách, những cuốn tiểu thuyết anh viết về tình yêu của họ, nhưng chưa bao giờ dám xuất bản. Cô lắng nghe, lòng tràn đầy cảm xúc, và cô nhận ra rằng cô đã bỏ lỡ một người đàn ông thực sự yêu cô – một người sẵn sàng hy sinh tất cả vì cô.
Nhưng khi họ đang nói chuyện, một chiếc xe đen dừng lại trước cổng khu vườn, và Tống Xuyên bước ra, ánh mắt hắn lạnh lùng, đầy sát khí. Hắn đã phát hiện ra kế hoạch của cô qua một nhân viên bị mua chuộc, và hắn đến để đe dọa cô: “Tô Vân Khuynh, cô nghĩ cô có thể hạ tôi sao? Nếu cô dám vạch trần tôi, Vân Kiều sẽ không sống sót đâu!” Hắn giơ điện thoại lên, hiển thị hình ảnh Vân Kiều bị trói trong một căn phòng tối, ánh mắt con bé đầy sợ hãi.
Cô sững sờ, ánh mắt rực cháy oán hận và đau đớn: “Tống Xuyên, anh dám động vào con gái tôi sao?!” Hắn cười lạnh: “Cô muốn cứu con bé, thì rút lại kế hoạch của cô. Nếu không, cô sẽ mất nó mãi mãi!” Lục Thần lao tới, ánh mắt anh đầy giận dữ: “Tống Xuyên, anh là đồ khốn! Thả Vân Kiều ra, hoặc tôi sẽ khiến anh hối hận!” Hắn chỉ cười lớn, quay lại xe, và rời đi, để lại Tô Vân Khuynh quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài: “Vân Kiều… mẹ sẽ cứu con…”
Lục Thần ôm cô vào lòng, giọng trầm thấp: “Vân Khuynh, tôi sẽ giúp cô cứu Vân Kiều. Chúng ta sẽ bắt Tống Xuyên trả giá.” Cô gật đầu, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Lục Thần, cảm ơn anh. Tôi sẽ không để hắn thắng. Tôi sẽ cứu con gái, và tôi sẽ khiến hắn mất tất cả.” Họ đứng dậy, ôm nhau dưới cây hoa quỳnh, và Tô Vân Khuynh biết, cô không chỉ phải trả thù, mà còn phải bảo vệ những người cô yêu – như hương hoa quỳnh, lan tỏa dưới đêm tối, dù mong manh nhưng không thể cưỡng lại.