Skip to main content

Hương Ngọc Dưới Cây Hoa Quỳnh

9:22 sáng – 21/05/2025

Tiếng mưa rơi nặng hạt vang lên giữa Hồ Tây ở Hàng Châu, hòa lẫn với tiếng khóc nức nở của Tô Vân Khuynh khi cô đứng trên bờ hồ, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt nước đen ngòm. Đêm nay, ngày 20 tháng 5 năm 2025, là đêm cô mất tất cả – danh tiếng, sự nghiệp, và cả lòng tự trọng – vì sự phản bội của Tống Xuyên, người chồng cô yêu suốt mười năm. Hắn đã công khai thân mật với Mạnh Tiểu Tình, mối tình đầu của hắn, tại một sự kiện lớn của công ty, làm nhục cô trước hàng trăm ánh mắt khinh miệt của khách mời và phóng viên. Hắn không chỉ cướp công lao của cô tại công ty cô sáng lập, mà còn vu oan cho cô, khiến cô bị công chúng chỉ trích, và cuối cùng, gián tiếp gây ra một vụ tai nạn khiến cô suýt mất mạng.

Cô nhớ lại khoảnh khắc đau đớn vài giờ trước, khi Tống Xuyên đứng trên sân khấu, ôm Mạnh Tiểu Tình và Mạnh Chu – con trai của cô ta – trước đám đông, tuyên bố: “Đây là gia đình tôi, những người tôi yêu nhất.” Đám đông vỗ tay rần rần, ánh mắt ngưỡng mộ hướng về hắn, nhưng cô chỉ cảm thấy một lưỡi dao đâm thẳng vào tim. Vân Kiều, con gái cô, đứng bên cạnh, khóc nức nở: “Mẹ, sao ba lại làm vậy với chúng ta?” Cô không thể trả lời, chỉ ôm con bé vào lòng, nước mắt lăn dài, lòng đau như cắt.

Sau sự kiện, cô lái xe trong cơn mưa, lòng đầy oán hận, nhưng một chiếc xe tải bất ngờ lao tới, đâm thẳng vào xe cô. Cô bị hất văng ra khỏi xe, máu chảy thành dòng trên mặt đường, và ý thức dần mờ đi. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô nghe tiếng cười lạnh lùng của Tống Xuyên: “Vân Khuynh, cô không xứng với tôi. Công ty của cô giờ là của tôi.” Cô nhắm mắt, lòng tràn đầy oán hận, nhưng thay vì bóng tối nuốt chửng cô, cô nghe một tiếng thì thầm dịu dàng: “Hãy sống lại… và lấy lại tất cả…”

Khi cô mở mắt, cô không thấy mặt đường lạnh lẽo hay ánh đèn bệnh viện, mà là ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ khu vườn cổ ở Hàng Châu, nơi cô từng hẹn hò với Lục Thần – người yêu cũ của cô. Cô giật mình ngồi dậy, nhìn quanh, và nhận ra mọi thứ: cây hoa quỳnh trong vườn, chiếc ghế gỗ quen thuộc, và lịch treo tường – ngày 20 tháng 4 năm 2025, một tháng trước khi cô chết. Cô run rẩy, sờ lên mặt mình, nhìn vào gương, và thấy một Tô Vân Khuynh vẫn còn sống, chưa bị phản bội, chưa bị hủy hoại. “Tôi… trọng sinh?” Cô thì thào, lòng dâng lên một cơn sóng dữ dội.

Cô nhớ lại mọi chi tiết đau đớn trong kiếp trước: Tống Xuyên không chỉ phản bội cô về mặt tình cảm, mà còn âm mưu chiếm đoạt công ty cô sáng lập – Minh Huy. Hắn đã liên kết với Mạnh Tiểu Tình, người tình của hắn, để biển thủ công quỹ, vu oan cho cô, và cuối cùng gián tiếp gây ra vụ tai nạn khiến cô mất mạng. Cô siết chặt tay, ánh mắt rực cháy oán hận: “Tống Xuyên, lần này, tôi sẽ khiến anh mất tất cả. Tôi sẽ bảo vệ Vân Kiều, và lấy lại Minh Huy.”

Cô đứng dậy, bước ra khu vườn, nơi cây hoa quỳnh – loài hoa chỉ nở một đêm – vẫn đứng lặng lẽ, như đang chờ đợi một điều gì đó. Cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên Lục Thần, một nhà văn tài hoa, người yêu cũ của cô, người đã luôn yêu cô nhưng bị cô từ chối vì Tống Xuyên. Cô thì thào: “Lục Thần… nếu tôi có cơ hội làm lại, tôi sẽ không để anh rời xa tôi…” Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: “Vân Khuynh, cô đang nói gì vậy?”

Cô quay lại, sững sờ khi thấy Lục Thần đứng đó, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, như thể chưa từng rời xa. Anh mỉm cười: “Tôi vừa trở về Hàng Châu, nghe tin cô sắp tổ chức một sự kiện lớn cho công ty, nên đến thăm cô. Nhưng sao cô lại ở đây, một mình trong khu vườn này?” Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc: “Lục Thần… anh… anh vẫn còn nhớ khu vườn này sao?” Anh gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn: “Làm sao tôi quên được, Vân Khuynh? Đây là nơi chúng ta từng hẹn hò, nơi cây hoa quỳnh chứng kiến tình yêu của chúng ta… trước khi cô chọn Tống Xuyên.”

Cô cúi đầu, lòng đau như cắt: “Lục Thần, tôi… tôi đã sai. Tôi đã chọn sai người, và tôi đã mất tất cả. Nhưng giờ đây, tôi có cơ hội làm lại. Tôi cần anh… giúp tôi.” Anh nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương: “Vân Khuynh, tôi chưa bao giờ ngừng yêu cô. Dù cô cần gì, tôi sẽ luôn ở bên cô.” Cô nắm tay anh, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Lục Thần, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ khiến Tống Xuyên trả giá, và tôi sẽ bảo vệ Vân Kiều.”

Họ ngồi xuống bên cây hoa quỳnh, và cô kể lại mọi chuyện: sự phản bội của Tống Xuyên, âm mưu của hắn, và cái chết oan ức của cô trong kiếp trước. Lục Thần lắng nghe, ánh mắt anh dần trở nên sắc lạnh: “Vân Khuynh, tôi sẽ giúp cô. Tống Xuyên và Mạnh Tiểu Tình sẽ phải trả giá.” Cô gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm, nhưng cũng đầy cảm xúc: “Lục Thần, cảm ơn anh. Tôi… tôi không biết mình có thể làm được nếu không có anh.”

Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Vân Khuynh, tôi đã mất cô một lần. Lần này, tôi sẽ không để điều đó xảy ra nữa.” Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, tựa đầu vào vai anh: “Lục Thần, tôi cũng không muốn mất anh nữa. Tôi sẽ lấy lại tất cả, và tôi sẽ bảo vệ hạnh phúc của chúng ta… như hoa quỳnh, dù chỉ nở một đêm, nhưng đẹp đến nao lòng.”