34.
Sau hai tháng làm Thái tử phi, Định Quốc hầu sai người đến thúc giục ta hành động.
Định Quốc hầu yêu tài, ham quyền hơn bất kỳ ai. Vẻ ngoài cần kiệm, trung thành mà ông thể hiện chẳng qua chỉ để làm Hoàng đế an tâm mà thôi.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ta, ông đã quyết tâm đưa ta lên làm Thái tử phi, trở thành người gối đầu bên cạnh Thái tử.
Hoàng đế chỉ có một người con trai duy nhất là Thái tử. Nếu Thái tử mất đi, Định Quốc hầu có thể nhân lúc hỗn loạn mà tạo phản, tự xưng đế.
Ta hiểu rõ rằng, không chỉ trong Đông cung, mà cả hoàng cung cũng đầy rẫy tai mắt của Định Quốc hầu. Trong quân đội, vị thế của ông ta càng vững chắc hơn. Ông ta mang tiếng là người yêu dân như con, sự kính trọng mà các tướng sĩ dành cho ông thậm chí còn vượt cả Hoàng đế. Tuy nhiên, tất cả những điều này được ông che đậy rất khéo léo.
Định Quốc hầu sai người đưa tới các loại dược liệu, từng chút một pha vào trà của Thái tử. Lâu ngày, sức khỏe của Thái tử sẽ suy kiệt, ngay cả thái y kiểm tra cũng không thể phát hiện ra nguyên nhân.
Ta nhận toàn bộ số thuốc đó, nhưng chưa bao giờ sử dụng.
Định Quốc hầu cũng không hoàn toàn tin tưởng ta, thường xuyên tìm cớ thăm viếng Thái tử, quan sát tình trạng của hắn.
Mỗi lần ông muốn gặp Thái tử, ta đều dốc hết khả năng, khiến Thái tử kiệt sức sau những đêm dài. Đến ngày hôm sau, khi Định Quốc hầu gặp Thái tử trong tình trạng mệt mỏi rã rời, ông lại thêm phần tin tưởng ta.
35.
Một năm trôi qua kể từ khi ta trở thành Thái tử phi. Trong yến hội mùa xuân, ta cùng Thái tử tay trong tay xuất hiện.
Trên cổ tay ta đeo chiếc vòng ngọc dương chi. Ngắm nhìn khu vườn rực rỡ sắc xuân, ta e lệ hỏi Thái tử:
– Điện hạ còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?
Trong ánh mắt Thái tử ngập tràn dịu dàng:
– Tất nhiên là nhớ. Hàn Ngọc khi ấy mặc y phục màu xanh nước, đẹp tựa cảnh xuân tuyệt sắc.
Ta khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng:
– Tấm lòng của Hàn Ngọc dành cho điện hạ, người liệu có thấu hiểu?
Thái tử mỉm cười:
– Nếu không hiểu, năm xưa ta đã không chọn nàng.
Trở về cung, ta sai người hầu lui ra hết, lấy ra một xấp thư rồi quỳ xuống trước mặt Thái tử:
– Thần thiếp có tội. Nhiều lần khuyên can phụ thân nhưng không thành. Thần thiếp không nỡ xa điện hạ, chỉ có thể… cầu xin điện hạ ban chết cho thần thiếp.
Xấp thư ấy đều là ta tự tay viết, bắt chước bút tích của Định Quốc hầu. Nội dung trong đó là những âm mưu thâm độc như: “Sớm sinh hoàng tử,” “Sau khi sinh xong sẽ trừ khử Thái tử,” và “Bản hầu sẽ đích thân phụ trợ hoàng tôn đăng cơ.”
Sắc mặt Thái tử đại biến, hắn nhìn ta lạnh lùng:
– Đây chính là kế hoạch từ lâu của nàng và Định Quốc hầu, đúng không?
Ta tháo hết trâm cài và trang sức, giọng đầy bi thương:
– Từ khi thần thiếp trở thành Thái tử phi, phụ thân ngày càng tự mãn. Thần thiếp không rõ là ai đã kích động khiến phụ thân nảy sinh những suy nghĩ như vậy. Dẫu đã hết lời khuyên can, nhưng không thể xoay chuyển, thần thiếp chỉ còn cách thành thật bẩm báo cùng điện hạ.
Thái tử không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn ta.
Nước mắt ta tuôn như mưa, nghẹn ngào nói:
– Thần thiếp nguyện lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình. Chỉ cầu mong điện hạ bình an vô sự.
Nói xong, ta quay người, dứt khoát lao đầu về phía góc bàn.
Thái tử nhanh tay kéo ta lại, nhưng trán ta vẫn bị va quệt, để lại một vết thương nhỏ. Ta liền thuận thế ngất lịm đi.
36.
Khi tỉnh lại, ta thấy Thái tử với gương mặt đầy vẻ tiều tụy, ngồi bên giường trông chừng ta.
– Hàn Ngọc, là lỗi của bổn vương, không nên nghi ngờ nàng. – Thái tử nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên trán ta.
– Điện hạ không cần tự trách. Nếu không phải Hàn Ngọc tình cờ gặp điện hạ năm đó, trở thành Thái tử phi, cũng sẽ không có cục diện như ngày hôm nay. – Ta rưng rưng nước mắt, cố gượng ngồi dậy, quỳ trên giường hành lễ. – Điện hạ, Hàn Ngọc phân rõ phải trái, hiểu rõ đại nghĩa. Nếu trăm họ có thể an cư lạc nghiệp, Hoàng thượng, Hoàng hậu và điện hạ được bình an, Hàn Ngọc nguyện làm bất cứ điều gì.
Thái tử vội đỡ ta dậy, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
– Nếu nàng coi bổn vương là phu quân, thì đừng giấu diếm điều gì. Định Quốc hầu, không phải phụ thân ruột của nàng, đúng không?
Nghe vậy, trong lòng ta thoáng chấn động, nhưng vẫn giả vờ ngơ ngác hỏi lại:
– Điện hạ, lời này nghĩa là sao?
Thái tử thở dài:
– Ta đã sai người điều tra. Quả thực, phu nhân Định Quốc hầu từng sinh một nữ nhi khi theo Định Quốc hầu ra biên ải, nhưng vùng biên cương khắc nghiệt, đứa trẻ chưa đầy một tuổi đã qua đời. Vài năm sau, Định Quốc hầu dẫn nàng trở về, mọi người đều tin rằng đó là đích nữ vì bệnh tật mà được đưa đi dưỡng bệnh.
Ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, hỏi lại với vẻ kinh ngạc:
– Điện hạ đã biết từ lâu, vậy tại sao…
Thái tử mỉm cười:
– Bổn vương chưa từng bận tâm đến xuất thân của nàng, bổn vương chỉ quan tâm đến chính con người nàng. Quả thực, trước đây ta từng ngưỡng mộ Trân Ngọc Đình, nhưng dần dần, trái tim ta đặt hết lên nàng. Từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười của nàng đều khiến ta bận lòng. Ban đầu, ta định giữ Trân Ngọc Đình làm trắc phi, nhưng khi thấy nàng đeo đôi khuyên tai ngọc mộc lan, ta hiểu rằng trong lòng nàng có không ít ấm ức, vì vậy ta không giữ nàng ấy lại.
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi thành thân một năm nay, Thái tử nhắc đến những chuyện này.
37.
– Sau vòng diện tuyển, bổn vương đã điều tra rõ thân thế của nàng. Phụ hoàng cũng biết, vì thế trong điện thí, người mới hỏi nàng có thể buông bỏ tất cả của phủ Hầu gia hay không. – Thái tử ôm ta vào lòng, nói.
Ta thoáng ngạc nhiên:
– Điện hạ không cảm thấy thần thiếp là kẻ vô ơn sao? Định Quốc hầu đã nuôi dưỡng thần thiếp suốt mười năm.
Thái tử thở dài:
– Nàng vẫn còn quá ngây thơ. Hắn nuôi nàng chẳng lẽ là vô điều kiện? Ngay từ đầu, hắn đã tính toán rằng nàng ít nhất cũng sẽ trở thành trắc phi, nên mới dốc lòng bồi dưỡng. Nếu hắn thực sự muốn tạo phản, nàng nghĩ hắn sẽ giữ lại mạng của nàng sao?
Ta trầm ngâm một lúc, hỏi:
– Điện hạ định làm thế nào?
Trong lòng ta đã có ngàn vạn mưu kế, nhưng không thể nói ra. Ta muốn Thái tử tin rằng từ đầu đến cuối, tất cả đều là âm mưu của Định Quốc hầu, còn ta chỉ là một quân cờ, một kẻ hy sinh. Như vậy, hắn sẽ thêm phần thương xót ta, đồng thời giữ lý trí để tách ta khỏi Định Quốc hầu.
Thái tử đáp:
– Chứng cứ chưa đủ, cần phải chờ thêm.
Chứng cứ chưa đủ? Vậy để ta dâng chứng cứ lên cho người.
Hôm sau, thân tín của Thái tử chặn được một lá thư. Đó là thư của Trân Ngọc Đình gửi Định Quốc hầu, nội dung viết:
– Chỉ e rằng muội muội mải mê hưởng lạc, sớm quên mất phủ Hầu gia và hầu gia. Nếu thần thiếp có thể giúp hầu gia một tay, mong hầu gia đừng quên lời hứa về vị trí dành cho thần thiếp.
Ta đã học bắt chước Trân Ngọc Đình suốt mười năm. Chữ viết, vốn là thứ dễ dàng mô phỏng nhất.
38.
Biên cương chiến sự cấp bách, Định Quốc hầu được giao trọng trách chỉ huy binh lính xuất chinh.
Ngay khi Định Quốc hầu dẫn quân rời khỏi thành, Thái tử lập tức ra lệnh đưa toàn bộ gia quyến của các tướng sĩ trong quân vào hoàng cung, đồng thời thu giữ tất cả vật dụng cá nhân của họ.
Khi quân đội của Định Quốc hầu tiến vào hẻm núi, đã bị Ngự lâm quân mai phục sẵn bao vây. Trong tay Ngự lâm quân là những vật dụng thân thiết của gia quyến các tướng sĩ. Dù lòng trung thành của họ với Định Quốc hầu có lớn đến đâu, họ cũng không thể làm ngơ trước sự an nguy của người thân. Từng người lần lượt hạ vũ khí đầu hàng.
Định Quốc hầu bị bí mật áp giải về hoàng cung, còn các tướng sĩ thì do thân tín của Thái tử lãnh đạo, tiếp tục chiến đấu ở biên cương.
Cùng lúc đó, ta lấy danh nghĩa Thái tử phi, gửi thiệp mời gia tộc họ Trân vào cung gặp gỡ.
Trân Ngọc Đình ăn mặc vô cùng lộng lẫy, mang vẻ quyến rũ, ánh mắt đưa tình không rời Thái tử. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã bị người dẫn đi.
Vài ngày sau, tin tức Định Quốc hầu tử trận ở biên cương đã truyền về kinh thành.
Không lâu sau, phụ thân của Trân Ngọc Đình cũng vì thương tiếc cố nhân mà phát bệnh qua đời.
Thái tử quả nhiên không hổ là Đông Cung thái tử, hành sự quả quyết, nhanh như sấm chớp.
39.
Ta tự biết mình không đủ năng lực để trực tiếp lật đổ Định Quốc hầu, nên chỉ có thể mượn tay người khác mà hành sự.
Định Quốc hầu đặt kỳ vọng lên ta là trở thành người ở bên cạnh Thái tử. Với ông, là chính phi hay trắc phi cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng từ khoảnh khắc ta gặp Thái tử, ta đã hiểu rằng mình phải trở thành chính phi. Ta muốn trái tim hắn chỉ có duy nhất một mình ta.
Vì vậy, ta từng bước khiến hình tượng của Trân Ngọc Đình trong lòng hắn sụp đổ, thuận lợi thay thế nàng, bước vào tâm trí và trái tim của hắn.
Ta vốn không phải người nhân từ. Có lẽ trước đây từng là như vậy, nhưng từ khi bảy tuổi, bước chân vào phủ Định Quốc hầu, ta đã không còn như thế nữa.
Bởi ta hiểu rằng, người có lòng nhân từ chưa chắc đã gặp được hồi báo tốt đẹp.
Còn kẻ mềm yếu, chẳng làm được việc lớn, càng không thể báo thù.
Hoàng đế vì muốn an ủi cho sự hy sinh của phụ thân ta đối với triều đình, đã ban thưởng cho ta vô số ân sủng.
40.
Ta đứng trong thiên lao, trên người khoác bộ y phục rực rỡ, nhìn Định Quốc hầu với dáng vẻ tiều tụy, nhếch nhác, hoàn toàn mất đi phong thái kiêu hùng ngày trước.
– Không ngờ ta lại thất bại trong tay ngươi, con tiện nhân này. – Định Quốc hầu lạnh lùng nói.
Ta mở chiếc hộp đựng thức ăn, cười nhạt:
– Phụ thân, mau dùng khi còn nóng đi. Đây là món ta tự tay chuẩn bị, mong phụ thân ăn no rồi lên đường.
Định Quốc hầu phun một ngụm nước bọt về phía ta, giọng đầy khinh miệt:
– Phì! Ngươi, con tiểu nha đầu này, quên mất ai đã cứu ngươi, nuôi ngươi suốt mười năm hay sao?
Ta khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh:
– Sao con có thể quên được? Chính phụ thân, một Định Quốc hầu oai phong lẫm liệt, chinh chiến bốn phương, đã nuốt trọn số bạc cứu trợ thiên tai của triều đình, trì hoãn cứu viện, khiến toàn bộ gia tộc con chết đói, chết bệnh trong trận lở đá ấy.
Ta nhấn từng chữ:
– Con không thể quên. Là cha mẹ con nhường hết chút lương thực cuối cùng cho con, là ca ca vì muốn con được phát hiện và cứu sống mà đến chết vẫn giơ tay giữ lấy con. Làm sao con dám quên được?
Sắc mặt Định Quốc hầu đại biến, giọng lắp bắp:
– Ngươi… ngươi làm sao biết chuyện này?
Ta bật cười lạnh lùng:
– Con chưa kịp cảm tạ phụ thân đấy chứ. Nghĩ mà xem, hiện tại con sống rất tốt, cha mẹ con ở nơi chín suối chắc cũng được an ủi phần nào.
Nói xong, ta quay đầu nhìn ba người nhà họ Trân trong lao đối diện, mỉm cười hỏi:
– Trân bá phụ, ngài đoán thử xem, hậu nhân sẽ chọn nơi nào để xây dựng phần mộ cho ngài? Là ngọn núi xanh biếc, hay cánh đồng bạt ngàn?
Sắc mặt Trân bá phụ trở nên kinh hoàng, không khác gì Định Quốc hầu. Ông run giọng hỏi:
– Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Ta nhẹ nhàng cười, ánh mắt lạnh buốt như băng:
– Trân bá phụ, ngài quả là người hay quên. Chẳng phải mười năm trước ngài từng mời người xem phong thủy, chọn một ngọn núi ở quê tổ làm lăng mộ sao? Bất chấp sự khuyên can của phủ nha địa phương, ngài vẫn kiên quyết xây dựng, dẫn đến núi lở trong trận mưa lớn, đất đá cuốn trôi hơn mười ngôi làng.
Ta khẽ nhướng mày, tiếp tục:
– Vì muốn thoát tội, ngài uy hiếp phủ nha không được tiết lộ chuyện này, sau đó còn dâng toàn bộ khoản cứu trợ cho Định Quốc hầu. Mười ngôi làng bị các ngài báo láo thành một, những người sống sót được cứu giúp toàn bộ. Quả là những bậc quan lại vì dân mà quên mình.
Ta nhấn mạnh từng lời, ánh mắt như xuyên thấu tâm can:
– Đêm khuya, khi trở mình trong giấc ngủ, các người có thấy những ngôi làng bị chôn vùi dưới bùn đất đó không? Có nhớ đến những nạn dân không nhà không cửa không?
41.
Mười năm sống trong phủ Định Quốc hầu, ta không ngừng học tập, chưa từng biết mệt mỏi là gì. Mỗi lần nhắm mắt lại, bóng dáng của cha mẹ và ca ca luôn hiện lên trong tâm trí. Ta không dám quên, cũng không thể quên.
Khi biết Định Quốc hầu muốn lợi dụng dung mạo giống Trân Ngọc Đình của ta để ta trở thành Thái tử phi, ta hiểu rằng, có lẽ cơ hội của mình đã đến.
Ta đã thành công khiến Thái tử yêu ta, tin tưởng ta. Đồng thời, ta cũng đã mượn quyền lực trong tay hắn để báo thù cho gia tộc mình.
Ta từng nghĩ, sau khi hoàn thành việc báo thù, ta sẽ rời đi. Nhưng ta không thể buông bỏ Thái tử.
Dù ban đầu là mưu kế, cuối cùng, ta vẫn thật lòng yêu hắn.
– Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái tử, Thái tử phi đã hạ sinh tiểu Thái tôn. – Thái y quỳ gối dập đầu, giọng nói đầy vui mừng.
Thái tử cười rạng rỡ:
– Thật tốt, thật tốt.
Hắn ôm ta, đặt lên trán ta một nụ hôn, dịu dàng nói:
– Hàn Ngọc, nàng đặt cho con một cái tên nhỏ đi.
Ta khẽ mỉm cười:
– Thuận ca nhi, mong rằng mọi điều đều thuận lợi, suôn sẻ. Mong rằng con có thể luôn có cha mẹ và người thân bên cạnh, không phải trải qua những đau khổ mà mẫu thân từng nếm trải, được sống một cuộc đời bình yên không cần mưu tính.
Thái tử gật đầu cười lớn:
– Tốt, vậy gọi là Thuận ca nhi.