Skip to main content

10:22 sáng – 23/01/2025

28.

Trước vòng tuyển chọn tại điện, Thái tử không được rời cung, ngoại trừ thân tín, không ai được phép đến gần hắn.

Xuân về hoa nở, ta hẹn Trân Ngọc Đình cùng ra hồ thả diều.

Sắc mặt nàng u ám, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo thường ngày:
– Ta coi muội như muội ruột, không ngờ muội lại tính kế với ta.

Ta giả bộ không hiểu, nhẹ nhàng hỏi:
– Tỷ tỷ, lời này nghĩa là gì?

Nàng cười lạnh một tiếng:
– Giờ ta đã thành trò cười cho cả kinh thành, muội hẳn hài lòng lắm nhỉ? Ta tưởng muội tốt bụng tặng ta y phục, hóa ra chỉ xem ta như kẻ ngốc mà thôi.

Ta khẽ cười:
– Hoàng hậu quả thực thích màu xanh nước, điều này không sai. Tỷ tỷ chẳng phải đã nhận lấy y phục đó sao? Còn về chuyện ai thay thế ai, thì có gì khác biệt? Chúng ta chẳng phải là tỷ muội thân thiết sao?

Trân Ngọc Đình ngồi bên hồ, lạnh lùng nhìn ta. Đằng xa, các nha hoàn đang thả diều.

Nàng chậm rãi cất giọng:
– Hôm ấy, khi muội rơi xuống nước, Thái tử đến kịp thời như vậy, là do muội sắp đặt, đúng không?

Ta nhặt một viên đá, ném xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng:
– Đúng thế, nếu không làm vậy, ta e rằng đã chết chìm trong làn nước băng giá, chẳng phải vừa ý tỷ tỷ rồi sao?

Ta đứng lên, ánh mắt nhìn xuống nàng từ trên cao, từng chữ như đâm vào lòng:
– Tỷ tỷ, tỷ thực sự cho rằng chúng ta, những kẻ chẳng máu mủ ruột rà, lại là tỷ muội ruột thịt sao?

Sắc mặt Trân Ngọc Đình cứng đờ, không thốt nổi một lời.

 

29.

– Thôi được rồi, tỷ tỷ. Chúng ta gặp lại nhau ở điện thí vậy. Nghe nói Hoàng thượng sẽ hỏi nhiều điều lắm, muội phải về chuẩn bị đây. – Ta quay lưng bước về phía xe ngựa.

Trân Ngọc Đình vội đuổi theo, giọng đầy phẫn nộ:
– Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, đúng không? Trước đây giả vờ yếu đuối, tỏ ra chu đáo, tất cả đều là mưu kế của ngươi.

Ta dừng lại, nhìn nàng. Đôi mắt nàng rực lửa giận, những đường nét tinh xảo trên gương mặt vặn xoắn lại, như thể muốn xé xác ta ra.

– Đúng thế. – Ta thản nhiên thừa nhận.

Nàng nghiến răng, gằn giọng:
– Ta sẽ vạch trần kế hoạch của ngươi, để Thái tử thấy rõ bộ mặt thật của ngươi. Đừng mơ trở thành Thái tử phi, vì vị trí ấy từ đầu đến cuối đều là của ta. Chỉ có ta mới khiến hắn ngày nhớ đêm mong. Còn ngươi, tốt nhất hãy cút thật xa!

Giọng nàng đầy hằn học, không còn chút dáng vẻ đoan trang thường ngày.

Ta nhẹ nhàng nhấc váy bước lên xe ngựa, ngoảnh lại mỉm cười:
– Xin lỗi, nhưng vị trí này, tỷ tỷ không thể quay lại được nữa đâu.

Nói gì mà tỷ muội thân thiết chứ? Thế gian này, làm gì có thứ tình thân nào luôn treo trên đầu lưỡi?

Ta và Định Quốc hầu chẳng phải cũng là phụ tử ruột hay sao? Nhưng thế thì sao? Ta vẫn mong chờ ngày toà lâu đài của ông ấy sụp đổ tan tành.

 

30.

Trân Ngọc Đình bị ta làm cho rối loạn tâm trí, ngày ngày chỉ nghĩ cách làm sao để vạch trần ta trước mặt Thái tử.

Còn ta, mỗi ngày đều chăm sóc dung nhan, sửa lại cử chỉ, học cách ứng đối sao cho phù hợp khi trả lời trước Hoàng thượng.

Ngày điện thí, Định Quốc hầu đích thân tiễn ta đến cổng hoàng cung. Ông mặc một chiếc áo dài màu xanh thẫm đã hơi cũ, trong mắt đầy vẻ quan tâm, dõi theo ta cho đến khi được dẫn vào cung.

Tại đại điện, bốn tú nữ theo thứ bậc gia tộc đứng thành một hàng ngay ngắn. Từ trái sang phải, ta là người đứng đầu tiên.

– Đích nữ phủ Định Quốc hầu, Cố Hàn Ngọc, năm nay mười bảy tuổi. – Ta ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ, bái kiến những người nắm quyền lực cao nhất trên ngai vàng.

Hoàng thượng đưa mắt nhìn ta, khẽ gật đầu hài lòng:
– Định Quốc hầu quả là biết dạy con. Dung mạo đoan trang, cử chỉ lại đúng mực. Hoàng hậu và Bá Dương phu nhân thường khen ngợi con là người hiểu chuyện, biết suy xét toàn cục.

Ta lập tức cúi đầu, tạ ơn:
– Thần nữ ngu dốt, Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tự nhiên yêu thương mọi bề tôi trong thiên hạ. Bá Dương phu nhân tâm tính từ bi, thương xót thần nữ thuở nhỏ phải dưỡng bệnh ở thôn quê, nên trong những buổi tiệc từng hỏi han vài câu.

Hoàng thượng thực chất chỉ muốn dò xét xem Định Quốc hầu có qua lại và tìm cách lấy lòng Hoàng hậu hay Bá Dương phu nhân không.

Ngài bật cười, chăm chú quan sát ta:
– Nghe Thái tử nói, con giỏi hội họa, thơ phú lại tinh thông, quả thật tài năng xuất chúng.

Ta dịu giọng đáp:
– Phụ thân thường nói mình là kẻ thô lỗ, chỉ biết đánh trận, chẳng hiểu văn lý. Vì thế, người dạy thần nữ học sách, hiểu chữ, biết lễ nghĩa, thấu nhân tình, hiểu rõ tiến thoái, giữ lấy đại cục, tránh phạm vào khuôn phép.

Nghe vậy, Hoàng thượng càng thêm hài lòng. Ngài kiêng dè quyền lực trong tay Định Quốc hầu, nhưng lời ta nói khiến ngài tin rằng Định Quốc hầu chỉ muốn nữ nhi mình giữ phận, không vượt quá giới hạn.

Cuối cùng, Hoàng thượng hỏi:
– Nếu bảo con từ bỏ tất cả những gì thuộc về phủ Hầu gia, chỉ để cùng Thái tử sống chung một đời, con có nguyện ý không?

Ta kiên định cúi đầu đáp:
– Thần nữ nguyện ý.

 

31.

Ngoại trừ Trân Ngọc Đình, ta chẳng mấy bận tâm đến hai tú nữ còn lại.

Trân Ngọc Đình quỳ ngay bên cạnh ta, Hoàng đế nhìn nàng, mỉm cười nói:
– Quả thực có vài phần giống với đích nữ phủ Định Quốc hầu.

Ta thấy rõ sắc mặt Trân Ngọc Đình khẽ biến đổi. Từ trước đến nay, người ta vẫn luôn nói rằng ta giống nàng.

Sau khi hành lễ, nàng dịu giọng đáp:
– Thái tử cũng từng nói Cố gia muội muội có nét tương tự thần nữ.

Nàng nóng lòng muốn chứng minh với Thái tử rằng ta đang bắt chước nàng, muốn thay thế vị trí của nàng. Nhưng như thường lệ, nàng lại quên mất rằng người đang nắm quyền quyết định lúc này là Hoàng đế.

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, rõ ràng không hài lòng. Chưa từng có ai dám khiến ngài mất mặt như vậy.

Hoàng hậu lạnh lùng lên tiếng:
– Dung mạo quả có nét giống, nhưng lại không hiểu quy củ được như Hàn Ngọc.

Trân Ngọc Đình cứng đờ người ngay tại đại điện. Lúc này, nàng mới nhận ra mình đã nói sai. Nàng lập tức dời ánh mắt sang Thái tử, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nhưng Thái tử, người đã từng chứng kiến mọi nỗ lực của nàng nhằm chứng minh rằng ta là kẻ bắt chước, lần này lại không hề có phản ứng nào trước ánh mắt cầu cứu ấy.

Hình tượng bạch nguyệt quang trong lòng hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Đôi lúc, ta cũng tự hỏi, nếu Trân Ngọc Đình không bị ta khơi dậy những ham muốn ẩn sâu, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, thanh cao, khiến Thái tử mãi lưu giữ mọi ảo tưởng về nàng, có lẽ nàng vẫn được giữ lại làm một trắc phi chăng?

Nhưng nàng đã quá sợ hãi, sợ ta thay thế nàng, sợ không giành được quyền lực. Nỗi sợ ấy khiến nàng lộ rõ bản chất. Nàng càng cố gắng bắt chước ta để lấy lòng Thái tử, càng để lộ tham vọng, càng làm lung lay ấn tượng và ảo tưởng Thái tử từng có về nàng.

Đến tận vòng tuyển chọn tại điện, nàng còn dám vượt quyền Hoàng đế, nhắc đến Thái tử.

 

32.

Trân Ngọc Đình được người dìu ra khỏi hoàng cung, dáng vẻ tiều tụy, thất thần.

Còn ta, được nhũ mẫu thân cận của Hoàng hậu tháp tùng, ngồi trong chiếc kiệu mềm rời khỏi cung.

Định Quốc hầu đối với biểu hiện của ta vô cùng hài lòng.

Hôm sau, thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế đích thân đến tuyên chỉ, ta chính thức trở thành Thái tử phi. Lần này, Thái tử không lưu lại bất kỳ trắc phi nào.

Nghe nói, Trân Ngọc Đình đã viết không ít thư gửi Thái tử, nhưng từng bức đều bị trả lại.

Những gia đình quan lại trước đây từng thân thiết với phủ Bá tước giờ đây vội vã tìm đến phủ Định Quốc hầu, nhưng đều bị Định Quốc hầu khéo léo từ chối tiếp kiến.

– Ngày đại hôn, tất nhiên sẽ mời các đồng liêu đến dự tiệc đoàn viên. – Định Quốc hầu nhã nhặn đáp lại.

Hiện tại, từng động tĩnh của phủ Định Quốc hầu đều bị giám sát chặt chẽ.

Sính lễ mà Định Quốc hầu chuẩn bị cho ta, nếu so với các gia đình khác, được xem là phong phú, nhưng với một Hầu phủ mà nói, lại không tính là quá nhiều.

Ông ta muốn diễn trọn vai “giản dị tiết kiệm” đến tận phút cuối.

Ta đương nhiên vui lòng phối hợp với màn kịch này, bèn mỉm cười thưa:
– Phụ thân, nữ nhi lần này tiến cung, chẳng biết đến khi nào mới được gặp lại. Chẳng hay phụ thân có thể để nữ nhi mang theo vài món đồ thân thuộc của người làm kỷ niệm không?

Màn diễn tình phụ tử sâu sắc này, ngay cả Hoàng đế nghe được cũng không khỏi cảm thán:
– Có nữ nhi thật tốt!

 

33.

Thái tử đại hôn, Định Quốc hầu gả nữ nhi, mười dặm đỏ rực sắc kiệu, mở tiệm cháo miễn phí, cả nước chung vui.

Đêm khuya, khách khứa đã rời đi, ta ngồi trên chiếc giường hương trầm chạm khắc tinh xảo, lặng lẽ chờ Thái tử.

Hắn bước vào, nhẹ nhàng vén tấm khăn hỉ trên đầu ta, mang theo chút hơi men, cười nói:
– Rất tốt, Hàn Ngọc quả thực rất đẹp.

Sau một đêm mây mưa, khi Thái tử tỉnh dậy, ta vẫn nép trong vòng tay hắn, siết chặt lấy cánh tay của hắn.

– Sao vậy? Lo rằng bổn vương sẽ bỏ rơi nàng sao? – Thái tử rút tay ra, ôm lấy ta, bật cười hỏi.

Ta dịu dàng đáp:
– Hàn Ngọc chưa từng dám mơ, cuối cùng lại là ta được ở bên điện hạ. Chỉ sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy liền hóa hư không.

Thái tử khẽ vuốt những lọn tóc rối bên tai ta, giọng nói ấm áp:
– Hàn Ngọc, đừng sợ. Bổn vương muốn chính là nàng, không phải bất kỳ ai khác.

Thấy ta không đáp lời, hắn lại nói:
– Nàng giống như chiếc vòng ngọc dương chi ấy, thiên hạ độc nhất, không ai có thể thay thế.

Nói xong, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta.