Skip to main content

Hoa Mộc Lan Trong Gió Loạn

10:23 sáng – 23/01/2025

1.

Nhiều ngày liền, Trân Ngọc Đình không thèm để ý đến ta. Đôi lúc, ta cũng thấy tức giận, nhưng nghĩ lại, tại sao nàng ta nhất định phải yêu mến ta? Chỉ vì ta là Thái tử sao?

Trong lúc thất vọng, ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cô gái trong bộ y phục màu xanh nước.

Nàng rất giống Trân Ngọc Đình, nhưng lại mang nét thân thiện, gần gũi hơn.

Nàng gọi ta là “công tử,” nụ cười của nàng thật đẹp, khiến ta không kìm lòng được mà trút hết cảm giác thất bại của mình lên nàng, nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng.

Nhưng ta quên mất thân phận của mình, khiến nàng nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Ta muốn bồi tội, liền sai người mang đôi khuyên tai ngọc mộc lan đến tặng nàng. Hôm ta gặp lại nàng, hoa mộc lan nở rộ, đẹp đến mê hồn.

Không ngờ, Trân Ngọc Đình trước mặt mọi người lại làm nàng khó xử, chỉ thẳng vào đôi khuyên tai và nói rằng đó là món quà ta làm riêng cho nàng ta.

Ta muốn giải thích, nhưng nàng ngồi trên lưng ngựa, tự nhiên nói:
– Ta không giống những tiểu thư gia đình thế gia, cao quý xa hoa.

Nàng bắn một mũi tên trúng ngay con hươu hoang, rồi phi ngựa đi. Ta nhìn bóng dáng đầy sức sống của nàng, cảm thấy chưa từng gặp ai sống động đến vậy.

Di mẫu của ta từng gặp nàng vài lần, luôn khen nàng hiểu chuyện, biết phép tắc.

Ngay cả mẫu thân ta, sau khi gặp nàng, cũng thường khen rằng nàng đoan chính, dung nhan sạch sẽ, thanh thoát.

Vì vậy, khi di mẫu tổ chức tiệc thưởng cúc, ta đã đến, mong được chiêm ngưỡng tài thơ của nàng. Nhưng không ngờ, nàng chỉ ngồi lặng lẽ ở góc khuất, không đeo đôi khuyên tai mà ta tặng.

Ta đã nghĩ rất lâu, chẳng lẽ là vì ta khen tranh của Trân Ngọc Đình?

Ta từng thích Trân Ngọc Đình, từ lần đầu gặp nàng ta khi còn nhỏ. Nàng đẹp, lại có tài hoa. Nhưng nàng luôn lạnh nhạt với ta. Qua nhiều năm, tình cảm ấy cũng dần cạn kiệt.

Ta không từ bỏ vì so với những người khác, ít nhất ta vẫn sẵn lòng để nàng ta làm Thái tử phi.

Mùa thu năm đó, ta nhận được một bức tranh, linh cảm mách bảo rằng có liên quan đến Cố Hàn Ngọc.

Quả nhiên, đó là tác phẩm của nàng.

Trong thư phòng Định Quốc hầu, treo đầy tranh của nàng. Ta nhìn những bức tranh ấy, tưởng tượng dáng vẻ nàng một mình dưỡng bệnh, lòng không khỏi dấy lên một chút thương xót.

Cố Hàn Ngọc quả thật biết phép tắc, hiểu đại cục. Nàng nhường phần thắng cho Trân Ngọc Đình, điều này khiến ta vô cùng bực bội.

Nàng vốn không cần phải ủy khuất bản thân đến mức ấy.

Chỉ bởi danh phận “người mà Thái tử từng ngưỡng mộ” của Trân Ngọc Đình, nàng buộc lòng phải nhún nhường.

Ta đã sai người gửi tặng nàng chiếc vòng ngọc dương chi mà tổ phụ để lại, mong nàng hiểu rằng: nàng không cần nhường nhịn, những thứ này đều có thể thuộc về nàng.

Trân Ngọc Đình hiếm khi chủ động hẹn gặp ta. Nàng nói chuyện đầy nhiệt tình, tâm sự lòng mình, cảnh tượng mà trước đây ta luôn mong chờ. Nhưng giờ đây nhìn nàng, ta chỉ thấy một điều quen thuộc: thần thái, cách nói năng của nàng ngày càng giống Cố Hàn Ngọc, đến cả nụ cười cong nơi khóe mắt cũng chẳng khác là bao.

Nàng khuyên ta đừng làm khó Cố Hàn Ngọc.

Ta cố kìm nén cơn giận, có lẽ ta đã nuông chiều nàng quá mức. Phụ hoàng và mẫu hậu chưa từng can thiệp vào việc ta yêu thích ai, vậy mà một tiểu thư nhà Bá tước lại dám thay ta quyết định.

Trở về cung, ta phát hiện Cố Hàn Ngọc đã trả lại chiếc vòng.

Lần sau gặp nàng, nàng quỳ trên đất, dáng vẻ thê lương, nói rằng nàng có thể trả mọi thứ lại cho Trân Ngọc Đình.

Ta biết, trong lòng nàng có ta.

Mùa đông, Cố Hàn Ngọc mời ta đi trượt băng.

Khoảnh khắc nàng trượt chân rơi khỏi mặt băng, trái tim ta cũng chùng xuống. Ta biết nàng cố ý gọi ta đến, trong lòng có chút giận, nhưng cũng hiểu rằng nàng muốn ta nhận rõ bộ mặt thật của Trân Ngọc Đình.

Nhìn gương mặt tái nhợt không còn chút máu của nàng, ta đau lòng khôn xiết, mọi bực dọc ban đầu đều tan biến.

 

2.

Sau Tết, di mẫu vào cung, không ngớt lời khen ngợi Cố Hàn Ngọc, nói rằng ai ai cũng ca tụng nàng biết cách quản lý gia đình, trong khi Trân Ngọc Đình chỉ mải bắt chước nàng.

Ta hiểu rõ, Trân Ngọc Đình muốn làm Thái tử phi. Nàng sợ rằng Cố Hàn Ngọc có vị trí trong lòng ta, nên vội vàng bắt chước nàng.

Nhưng đây có còn là Trân Ngọc Đình mà ta từng yêu thích? Còn là cô nương lạnh lùng, không màng danh lợi ngày trước sao?

Tại diện tuyển, nàng lại mặc bộ y phục màu xanh nước giống hệt lần đầu ta gặp Cố Hàn Ngọc.

Ta thất vọng vô cùng. Nếu nàng cứ là chính mình, có lẽ ta còn có thể nhìn nàng với ánh mắt khác.

Điều thú vị là, khi Trân Ngọc Đình muốn thay thế Cố Hàn Ngọc, thì Cố Hàn Ngọc lại chủ động đeo đôi khuyên tai ngọc mộc lan, rõ ràng muốn nói với ta: “Người xem, ta chính là kẻ thay thế trong lòng người.”

Ta biết, nàng mang theo uất ức. Sự uất ức ấy khiến ta vô cùng đau lòng.

Ta đã hỏi nàng, liệu nàng có sẵn lòng ở lại bên ta.

Nàng nói rằng không dám mơ tưởng.

Vậy thì, ta liền vì nàng mà loại bỏ tất cả những kẻ khác, chỉ giữ lại nàng.

Mẫu hậu từng hỏi ta:
– Có cảm thấy rằng Cố Hàn Ngọc tiếp cận con quá dễ dàng không?

Ta sai người điều tra, phát hiện nàng không phải con gái ruột của phu nhân Định Quốc hầu.

Phụ hoàng và mẫu hậu thích nàng, nhưng cũng có nghi hoặc về thân thế của nàng.

– Giữ nàng lại đi, xem thử họ định làm gì. – Phụ hoàng nói.

Thả hổ về rừng, chi bằng giữ hổ bên mình, dễ bề kiểm soát hơn.

Sau một năm thành thân, Hàn Ngọc không mang thai. Sau này ta mới biết, nước an thần nàng uống hàng ngày thực chất là thuốc tránh thai.

Chưa làm rõ mọi việc, ta tuyệt đối không thể để nàng sinh hoàng tôn.

Nhưng ta không ngờ, Hàn Ngọc lại tự mình thú nhận tất cả.

Ta giận nàng vì đã bị người ta lợi dụng như một quân cờ.

Ta cũng giận nàng vì không xem ta là phu quân thực sự.

Khi ta cùng phụ hoàng sắp đặt đưa Định Quốc hầu vào thiên lao, vẫn muốn giữ lại cho nàng một thân phận, một chút thể diện.

Vậy nên ta tuyên bố với bên ngoài rằng Định Quốc hầu tử trận.

Ít nhất cho đến hiện tại, nàng chưa làm điều gì tổn hại đến phụ hoàng, mẫu hậu hay ta.

Khi nghe nàng trong thiên lao chất vấn Định Quốc hầu và gia tộc họ Trân, giọng nói dịu dàng, nhưng nụ cười lạnh lẽo, ta lại nghe thấy trong đó là tiếng tim nàng rỉ máu.

Ta mới hiểu, nàng đã chịu đựng nỗi đau này, âm thầm mưu tính suốt mười năm chỉ để báo thù cho gia đình.

Ta bàn bạc với phụ hoàng và mẫu hậu rằng, bất kể thế nào, nàng cũng phải trở thành Hoàng hậu.

Chỉ có nàng mới thật sự hiểu lòng dân, cảm nhận được nỗi khổ của họ.

Con trai chúng ta ra đời, nàng đặt tên cho con là “Thuận ca nhi.”

Ta hiểu rằng nàng mong con có một đời bình an.

Ta tự nhủ, không chỉ đứa trẻ, mà cả nàng, cả cuộc đời nàng, ta sẽ bảo vệ chu toàn, để nàng được sống trong yên ổn, an vui.

 

[ TOÀN VĂN HOÀN]