Trong buổi tiệc mừng vụ mùa của làng, tôi và cô hoa khôi trong thôn đều bị bỏ thuốc vào nước.
Vị hôn phu của tôi, người đã cùng tôi từ thành phố về nông thôn, lại lựa chọn đưa cô hoa khôi về nhà, mặc kệ tôi. “Em là người thành phố, đầu óc nhanh nhạy, dù không có anh thì em vẫn có thể tự cứu mình.
Còn Tuyết Nhi đơn thuần, anh nhất định phải đưa cô ấy về an toàn,” anh ta nói.
Mặt đỏ bừng, đầu óc quay cuồng và gần như không làm chủ được lý trí, tôi lao sang bàn của Trung đội trưởng Lục, năn nỉ anh ấy đưa mình về.
Quần áo xộc xệch, tôi và Trung đội trưởng Lục đã quấn lấy nhau suốt đêm ấy.
Sáng hôm sau, Dư Nam Phong ôm lấy cô hoa khôi rồi lên tiếng yêu cầu tôi nhường lại hôn lễ: “Tuyết Nhi bây giờ đã là người của anh, anh phải chịu trách nhiệm, cho cô ấy một đám cưới đàng hoàng.
Em ngoan ngoãn nghe lời, chờ khi anh về lại thành phố, có lẽ lúc đó anh sẽ đưa em đi đăng ký kết hôn.” Tôi lạnh nhạt từ chối lời của anh.
Bởi vì, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Trung đội trưởng Lục.
Chỉ cần chờ đơn xin kết hôn được duyệt xong, tôi sẽ cùng anh ấy theo quân đội chuyển tới một nơi khác.