Châu Mạnh Thanh ném ta vào hang thổ phỉ, dùng ta để đổi lấy bình an cho Châu Nhược. Ta níu chặt vạt áo của hắn, van nài hắn chớ bỏ rơi ta. Vậy mà hắn gỡ từng ngón tay ta ra, tựa hồ chẳng chút xao động.
“Loan Loan, nàng chỉ cần sống tiếp, còn những chuyện khác… đều không đáng bận tâm.”
Hay cho một câu “những chuyện khác không đáng bận tâm”!
Châu Nhược như ngọc bích vô tì, danh tiết khuê môn chẳng thể nhiễm chút vẩn đục.
Còn ta, kẻ thuộc phường hát xướng hèn mọn, sinh ra đã mang mệnh tiện, đáng bị vùi dập, chế/t sống mặc người.