Skip to main content

Chị dâu cơ

8:40 sáng – 22/06/2025

13

Tối đó tôi mở tài khoản phụ trên mạng xã hội, cuống cuồng gõ một dòng cầu cứu:

【Được người mình thích cho là đầu óc chậm phát triển, liệu còn cứu vãn được không?】

Tài khoản này tôi lập ra chỉ để làm nhật ký tâm trạng nho nhỏ, toàn mấy chuyện linh tinh vụn vặt.

Ví như:

“Lại cãi nhau to với anh trai.”

“Hôm nay hoàng hôn đẹp cực.”

“Con mèo ngoài phố kêu meo meo với mình.”

“Có quán nướng mới mở, nghe bảo ngon lắm, muốn đi ăn thử ghê.”

Không ngờ có ngày nó lại trở thành nơi tôi gửi gắm nỗi lòng tình yêu đơn phương.

Bình luận thì… phũ phàng lắm.

【Không cứu nổi đâu, anh ta chắc sắp phát bệnh dị ứng với mấy người ngốc rồi.】

【Thật sự, tình cảm là do hấp dẫn mà có. Anh ta đâu có lý do gì để thích một cô nàng kém cỏi cả.】

【Câu hỏi của bạn bản thân nó đã là câu trả lời rồi đấy.】

Aaaaa… mấy lời phũ phàng đến đau lòng!

Không hổ là cổ nhân có câu: “Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng”.

Nhưng giữa ngàn câu bình luận đó, tôi vẫn tìm được vài tia sáng an ủi.

Một tài khoản tên Snack Ngon Lắm lên tiếng:

【Tôi thấy mọi người nói nặng nề quá, mấy bạn từng yêu bao giờ chưa vậy? Con trai thấy con gái hơi ngốc ngốc, chẳng phải càng thấy dễ thương sao? Rõ là ngọt ngào với mập mờ còn gì!】

【Chị em à, cậu có cơ hội! Một cơ hội rất lớn luôn ấy!】

Không chỉ bình luận, cô ấy còn nhắn tin riêng cho tôi.

Chị gái tốt bụng như làm quân sư không công, kể tôi nghe tường tận cách cô ấy cưa đổ crush.

Tôi thấy như tìm được tri kỷ, cũng kể lại tình hình giữa tôi và Trần Nhượng Lễ.

Qua màn hình, tôi cũng cảm nhận được niềm vui sướng của người kia:

【Ủa! Tớ cũng từng thích một người là nghiên cứu sinh ở Đại học Châu Thành đó! Giờ người ta là bạn trai luôn rồi nha~】

Trùng hợp ghê!

Tôi vội gõ lại:

【Tớ cũng crush một nghiên cứu sinh ở Đại học Châu Thành nè!】

Snack Ngon Lắm reply:

【Trời ơi định mệnh là có thật! Nhìn ảnh cậu post, kiến trúc nhìn quen lắm, cậu ở gần đó đúng không? Tớ học ở Đại học Sư phạm Châu Thành, tối nay rảnh không, hẹn nhau ăn gì đi~】

Còn là đồng hương luôn ấy chứ!

Tôi lập tức gửi mã QR WeChat.

Chưa đầy 30 giây sau, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

Sở Giai cầm điện thoại đi vào, gương mặt đầy sát khí.

Trên màn hình là trang WeChat của tôi.

Cô ấy lấy khí từ đan điền hét lớn: “Ứng Dược, cậu nói thật cho tớ!!!”

Cô ấy bực dọc bóp má tôi: “Cậu xinh thế này, chơi cái trò đơn phương làm gì vậy hả?”

“Là thằng ngốc nào làm cậu mê mẩn thế?”

Tôi hết dám giấu: “…Trần Nhượng Lễ.”

Cô ấy cứng họng mấy giây, rồi đổi giọng ngay: “Vậy thì cần phải dùng chút chiêu trò.”

Tôi kể hết mọi chuyện, chẳng mấy chốc đêm đã khuya.

Sở Giai cười hệt như bị nhập bởi con ngỗng mẹ: “Bảo bối, cậu nói là… cậu dựa vào con chó mập nhà mình để gây sự chú ý?”

“Xin hỏi, có tiến triển gì không đấy?”

Nói đến đây tôi hơi buồn.

Tôi đã cố gắng rất nhiều sau khi quyết định theo đuổi Trần Nhượng Lễ.

Vậy mà đến giờ…

Đinh đoong.

Thông báo điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ.

Là tin nhắn của Trần Nhượng Lễ.

Tôi ôm chặt gối ôm, lăn qua lăn lại trên ghế.

“Có tiến triển đấy!”

Dưới ánh mắt mong chờ của Chu Giai, tôi phấn khích hét lên: “Anh ấy nhắn chúc ngủ ngon!”

Sở Giai: …

Ngoài chúc ngủ ngon, còn có thêm một câu:

Mai gặp.

14

Nhưng kế hoạch học bổ túc ngày hôm sau lại không được thực hiện.

Tháng trước, nhóm nghiên cứu của Trần Nhượng Lễ thắng giải trong một cuộc thi khoa học, nên hôm nay có buổi tiệc mừng.

Anh mở loa ngoài khi nói chuyện điện thoại, nên tôi nghe rõ mồn một.

Tôi rất biết điều, nhanh chóng thu dọn đồ, đeo balo lên vai.

Khi cuộc gọi vừa kết thúc, tôi vẫy tay chào: “Anh cứ đi đi, không cần tiễn em đâu nha~”

Nhưng vừa xoay người, quai balo đã bị ai đó níu lại.

Tôi bị kéo lùi lại mấy bước, bối rối quay đầu: “Gì vậy?”

“Cùng đi.”

Anh khẽ vén tóc tôi ra khỏi dây chuyền bị vướng, giọng nhẹ tênh: “Em chẳng nói muốn đi ăn thử quán nướng mới mở đó sao?”

Ơ?

Sao anh biết?

Tôi chẳng nhớ mình nói lúc nào, nhưng với độ lắm lời của mình, chắc đã buột miệng nói lúc nào đó rồi.

Nhưng… anh nhớ!

Trái tim tôi như pháo hoa nổ bùm trong lồng ngực.

Tôi bước đi tí tách như chú chim nhỏ, vui đến mức lẩm nhẩm hát.

Không biết từ lúc nào, Trần Nhượng Lễ đã dừng lại, đứng cách tôi một đoạn, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn quanh: “Anh dừng làm gì thế? Nhìn gì vậy?”

Ánh mắt anh như gợn sóng, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nhìn em.”

“Ứng Dược, em giống như…”

Anh dừng một nhịp, chậm rãi nói: “Một con bươm bướm nhỏ.”

Nhìn ánh mắt mơ hồ khó đoán của anh, tim tôi bỗng đập dồn dập.

Bươm bướm nhỏ.

Vậy anh có biết, em cũng bị anh hấp dẫn đến mức nào không?

Anh không biết đâu.

Anh bước lại gần.

Rồi, xuyên qua lớp áo mỏng, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.

“Đừng nhảy nhót nữa, ngoan ngoãn sang đường.”

“Anh dắt em.”

Các đầu ngón tay tôi khẽ cuộn lại, cả người như bị điện giật.

Nhưng trong lòng tôi thì đang reo hò điên cuồng.

Anh nắm tay tôi rồi! Anh nắm tay tôi!!!

Sở Giai nói đúng.

Tôi có cửa.

Một cánh cửa rộng mở!

15

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối.

Quán nướng ngoài trời rực rỡ ánh đèn dưới mái che màu kem, không khí sôi động, mọi người đã tụ họp đông đủ, trò chuyện rôm rả.

“Trần Nhượng Lễ!”

Còn chưa kịp đến gần, phía sau đã có người gọi tên anh.

Tôi ngoảnh lại nhìn, là một cô gái với mái tóc xoăn sóng lớn, dáng người cao gầy, khuôn mặt rạng rỡ mang nụ cười tươi tắn.

Cô ấy xách theo một thùng bia chạy tới, giọng trách yêu:

“Đến muộn đấy, tụi này đợi mỗi cậu thôi, phải phạt ba ly trước đã!”

Trần Nhượng Lễ khẽ gật đầu, nhận lấy bia từ tay cô, cười nhẹ:

“Đàn chị, là mọi người nhanh quá, tôi theo không kịp.”

Sau mấy câu bông đùa xã giao, cô gái dường như mới nhìn thấy tôi:

“Vị này là?”

Trần Nhượng Lễ không nói nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu:

“Ứng Dược.”

Cô gái kia phản ứng rất nhanh:

“Là em gái của Ứng Hợp – bạn đại học thân thiết của cậu à?”

“Cậu cũng tốt thật, đến em gái của Ứng Hợp mà cũng tự tay dẫn đi, coi như em ruột rồi chứ gì?”

Chỉ vài câu nói, đã khéo léo đẩy tôi ra khỏi thế giới của họ.

“Không phải.”

Trần Nhượng Lễ trả lời hờ hững, nhưng sự lạnh nhạt ấy chẳng hề ảnh hưởng đến sự hào hứng của cô gái kia.

Cô ấy xoay người nói với tôi:

“Em đừng ngại ngùng nhé, mấy người ở đây toàn là bạn bè thân của Trần Nhượng Lễ, bọn chị cùng thi đấu với nhau cả đấy. Cứ coi như bạn bè cùng hội mà chơi vui là được rồi.”

“Em là người Trần Nhượng Lễ dẫn đến, chị cũng coi em như em gái.”

Khó chịu thật.

Nghe thì như thân thiện, nhưng từng lời từng chữ lại âm thầm đẩy tôi ra xa.

Thực tế… tôi cũng không thể hòa vào thế giới của họ.

Từ giai đoạn chuẩn bị đầy áp lực trước cuộc thi, đến lúc thi đấu hồi hộp, những công thức và suy luận tôi chẳng hiểu nổi, rồi…

“Mà nói thật, có thể giành được chức vô địch lần này, phải cảm ơn chị Nhuận An và Trần Nhượng Lễ phối hợp ăn ý. Mấy đêm liền trước khi thi, hai người họ ở lì trong phòng thí nghiệm đến ba bốn giờ sáng vì một bug nhỏ xíu.”

“Chị Nhuận An và Trần Nhượng Lễ đúng là cặp đôi vàng của đội chúng ta đấy!”

“Cũng khó trách Trần Nhượng Lễ khó theo đuổi, bên cạnh đã có người tài giỏi như chị Nhuận An rồi, mấy cô gái bình thường sao lọt được vào mắt cậu ấy? Đến tụi tôi nhìn cũng thấy tiêu chuẩn bị nâng cao.”

Họ ngang tài ngang sức, chiến đấu kề vai sát cánh.

Tình cảm ấy, quả thật đáng quý.

Tim tôi chợt chua xót, âm ỉ nhức nhối.

Nhưng tôi lại chẳng có tư cách để ghen.

Phục vụ mang ra đĩa xiên nướng vừa mới làm xong, Trần Nhượng Lễ tự nhiên gắp vài xiên đặt trước mặt tôi.

“Ăn lúc còn nóng, ngon lắm.”

Có người quay sang nhìn tôi, vội vã nói:

“Trời ơi, tụi mình mải tán chuyện quên mất cô em rồi.”

Người đó nâng ly:

“Nào nào, uống một ly với em gái của A Lễ!”

Lông mày Trần Nhượng Lễ khẽ nhíu lại:

“Đừng dụ cô ấy uống rượu.”

Niềm vui trước đó… lúc này bỗng hóa lặng thinh.

Tôi không muốn làm em gái của anh.

Tôi không phải “cô em gái”.

Một luồng khí nghẹn lại trong ngực tôi, chẳng biết cơn bốc đồng từ đâu trào lên, tôi cầm ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

Cổ họng bỏng rát.

Men cay như ngọn lửa lăn dài từ thực quản xuống tận dạ dày.

Chẳng mấy chốc, đầu óc tôi cũng bắt đầu mơ hồ.

Khi ý thức sắp bị cuốn trôi, lại có người nhắc đến tôi, vẫn là danh xưng:

“Em gái của A Lễ.”

16

Tôi ghét cái danh xưng ấy.

Nó khiến cho tình cảm của tôi trở nên mập mờ, chẳng thể danh chính ngôn thuận.

Tôi bỗng dưng đứng bật dậy, cố tỏ ra phóng khoáng, nhưng giọng nói ngà ngà say nghe chẳng có khí thế gì cả.

“Tôi…”

“Không phải em gái của Trần Nhượng Lễ!”

Ý thức tôi lúc này vẫn còn vương vất chút tỉnh táo, rõ ràng là say đến nỗi “lên đầu” rồi.

Trần Nhượng Lễ vội đưa tay đỡ lấy tôi đang lảo đảo sắp ngã, tôi nghe thấy anh khẽ tặc lưỡi, bất lực.

Không biết anh đang hỏi ai, giọng như muốn truy cứu:

“Cô ấy uống không tệ, sao mới một ly đã gục?”

Có người đập mạnh vào trán, như chợt nhớ ra:

“Chet rồi, đấy là rượu mạnh nhập khẩu tôi mới mua để pha chế, nồng độ cao lắm. Không biết ai tưởng rượu thường mà mở rồi…”

“Xin lỗi nhé!”

Giây tiếp theo, tôi bỗng cảm thấy thân mình nhẹ bẫng.

Mất trọng lực khiến tôi theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Trần Nhượng Lễ.

Cơ thể tôi nóng ran, theo bản năng nép sát vào gương mặt lành lạnh của anh.

Gió đêm khẽ thổi.

Âm thanh náo nhiệt dần tan phía sau, tôi cũng dần tỉnh táo hơn một chút, nhưng cái miệng vẫn chẳng chịu yên.

Tất cả tủi thân, ấm ức, nhân lúc men rượu còn sót lại, tôi bung xả hết ra.

Tôi cố gắng giãy khỏi vòng tay anh, bướng bỉnh 2 biết không?”

Anh đặt tay áp nhẹ vào lưng tôi, giọng nói khẽ khàng mang theo sự mê hoặc:

“Muốn.”

“Vậy cúi đầu thấp chút nữa…”

Anh cúi đầu, thêm một chút.

Khoảng cách quá gần rồi.

Trong đầu tôi vang lên chuông báo động tình yêu leng keng.

“Em muốn hôn anh… cái này… có tính là theo đuổi không?”

“Nếu tính là sàm sỡ, anh đừng gọi cảnh sát bắt em nha.”

Nói rồi, tôi rướn người tới, như chiếc lông vũ lướt nhẹ, đặt lên má anh một nụ hôn thoảng qua.

Cơ thể anh rõ ràng cứng đờ.

“Ứng Dược, em biết mình đang làm gì không?”

Làm xong chuyện gan dạ trời long đất lở, tôi lại ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, nửa tỉnh nửa mê trả lời:

“Em biết mà.”

Tôi nghe thấy anh khẽ thở dài.

“Vậy em có biết… lần gặp ở nhà anh trai em, không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Nhưng tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ, chẳng còn nghe thấy gì nữa…