Skip to main content

Chị dâu cơ

8:40 sáng – 22/06/2025

17

Đầu đau quá, óc cũng trống rỗng.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường ấm áp trong ký túc xá.

Mơ màng kéo rèm, ánh sáng chói chang bên ngoài rọi thẳng vào mắt. Tôi dụi dụi mắt.

Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Sở Giai đang đứng dưới chân giường, khoanh tay trước ngực, gương mặt u ám như âm ty phán quan.

“Gì thế? Cậu đầu thai làm quỷ phán quan à?”

“Cậu với Trần Nhượng Lễ tiến triển đến bước đó từ khi nào? Tôi thì lo cho cậu, cậu thì giấu tôi như giấu vàng đúng không?”

Tôi sững người.

Những mảnh ký ức vụn vặt từ đêm qua lờ mờ hiện lên trong đầu, hình ảnh cuối cùng chỉ dừng lại ở lúc tôi hét lên “Tôi không phải em gái của Trần Nhượng Lễ”.

Tôi uống say đến mức mất ký ức?!

Vừa nhận ra điều đó, sắc mặt tôi lập tức tái mét như người chet.

Dù trong lòng đã có câu trả lời, tôi vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng, hỏi nhỏ:

“Tối qua… là Trần Nhượng Lễ đưa tôi về à?”

“Ừ hứ. Nhưng đến ký túc xá thì là tôi cõng cậu lên.”

Sở Giai tiếp tục kể: “Cậu lúc đó như một con bạch tuộc bám chặt lấy Trần Nhượng Lễ, cứ lải nhải rằng mình không ngu, chỉ là không giỏi toán cao cấp thôi, nhưng vẫn tính được tiền đi chợ.”

Trời ơi cứu tôi với!

Tôi rốt cuộc đã nói ra những lời điên rồ gì sau khi uống rượu vậy?!

Tôi vô hồn ngã vật xuống giường, trùm chăn kín đầu.

Trong bóng tối, tôi thét lên một cách méo mó, u ám.

Vì tôi hoàn toàn không nhớ rõ đã nói gì, làm gì, chỉ còn biết ôm hy vọng mong manh, cố vớt vát lại chút hình tượng cuối cùng bằng cách nhắn tin cho Trần Nhượng Lễ.

May mà anh chưa chặn tôi.

【Cảm ơn anh đã đưa tôi về.】

Tôi đánh thêm một tin, đầy vẻ tự trách:

【Xin lỗi, tôi uống rượu vào mất kiểm soát, nếu tôi có nói hay làm gì không phải… anh cứ coi như chưa từng nghe, chưa từng thấy, đừng để bụng nhé…】

Rất nhanh, màn hình hiện dòng chữ: “Đối phương đang nhập…”

Một phút sau.

Trần Nhượng Lễ: 【Tôi muốn báo cảnh sát】

?

Nghiêm trọng đến thế sao?!

18

Tôi nói mình muốn gặp mặt để xin lỗi anh.

Địa điểm do anh chọn: công viên giải trí nổi tiếng nhất thành phố Châu Thành – thiên đường của trẻ con và các cặp đôi đại học.

Đúng dịp cuối tuần, tiếng cười trong công viên rộn ràng khắp nơi.

Trời ạ, cảnh vui người đông như vậy mà tâm trạng tôi lại ảm đạm thê lương.

Trần Nhượng Lễ đến sớm hơn tôi.

Đứng ở cổng công viên, anh mặc áo thun trắng đơn giản, quần dài xám nhạt, phong cách tối giản ấy lại được anh khoác lên khí chất riêng, thu hút không biết bao ánh nhìn ngoái lại.

Tôi chạy lúp xúp tới, nhưng rồi dừng lại cách anh hai ba mét.

Do dự, bối rối, giằng co, tiếc nuối.

Tôi không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Còn đang rối rắm thì bóng anh phủ lên đầu tôi, che khuất cả ánh sáng.

Anh nhìn xuống, dường như vừa buồn cười vừa bất lực:

“Ứng Dược, hay là tôi đào một cái hố ở đây cho em chui xuống cho sớm?”

Ngón tay anh cong lại, búng nhẹ vào trán tôi: “Không biết tìm chỗ râm à, đứng giữa nắng làm gì?”

Tôi nghe ra được sự dịu dàng trong giọng anh.

Kìm nén niềm vui trong lòng, tôi giả vờ thăm dò:

“Vậy là… anh không giận tôi nữa hả?”

Mấy xe bán đồ ngọt trong công viên không hấp dẫn được tôi, chỉ có một quả bóng bay hình nơ bướm khiến tôi đứng ngây ngẩn.

Trần Nhượng Lễ như nhìn thấu lòng tôi.

Quét mã, thanh toán, một mạch liền mạch.

Anh nhận bóng, rất nghiêm túc buộc sợi dây vào cổ tay tôi.

“Trong này đông người, tránh để em nhảy nhót rồi lạc mất.”

Nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, tim tôi khẽ rung lên, tôi thử thăm dò:

“Chúng ta như này có giống… hẹn hò không?”

Anh nheo mắt cười, ánh mắt sáng rực như có nước.

Nhưng câu trả lời lại không hề theo lẽ thường:

“Ứng Dược, hôm nay tôi có xịt một chút nước hoa.”

Tôi ngẩn người, không hiểu:

“Rồi sao nữa?”

“Là tôi đang ‘xòe đuôi’.”

“Cho nên—”

“Em muốn hẹn hò với tôi không?”

Tôi nhào vào lòng anh, giọng reo vui như mang cả làn sóng:

“Em siêu muốn luôn ấy~~”

19

Hôm đó, Trần Nhượng Lễ hiếm hoi đăng một tấm ảnh lên trang cá nhân.

Trong ánh chiều tà, có hai bóng người tựa vào nhau thật yên bình.

Bình luận bên dưới lập tức nổ tung.

【Má ơi, tôi không tin vào mắt mình nữa rồi, cây sắt cũng trổ hoa!】

【Là ai vậy, cô vợ nhỏ đó hả?】

【Không phải cậu nói cô vợ nhỏ là hiểu nhầm à? Giờ là sao?!】

Nhiệt tình nhất phải kể đến anh tôi.

【Chuyện lớn như vậy mà cậu giấu anh em à?】

【Trần Nhượng Lễ, cậu không có tim!】

【Cậu yêu đương mà không nói với tôi là sao? Là ai? Bao nhiêu tuổi? Quen từ khi nào?】

Lửa tám chuyện của anh tôi bùng cháy, lập tức nhắn tin oanh tạc tôi.

【Gần đây Trần Nhượng Lễ không phải đang kèm em học toán cao cấp à? Em có biết chuyện cậu ấy yêu đương không?】

【Sao yêu đương ngay trước mắt em mà em không nhận ra, kể cho anh nghe đi, anh tò mò chet mất.】

【Chuyển khoản 666】

【Chuyển khoản 250】

Chuyển khoản 【1000】

【Ứng Ước, đừng có được voi đòi tiên】

Tôi nhận tiền vào ví xong, từ tốn gõ chữ:

【Không kể được đâu, anh tự tới hỏi thẳng ảnh đi.】

Tôi không ngờ, anh tôi đang đi công tác ngoài thành, đêm hôm đó đã trực tiếp xuất hiện trước cửa nhà Trần Nhượng Lễ.

Là tôi ra mở cửa.

Lúc ấy, trên má tôi vẫn còn lưu lại hơi ấm từ nụ hôn bên khóe môi Trần Nhượng Lễ.

Đó là màn “trả lại” cho cái hôn nhẹ hôm say rượu của tôi.

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của tôi, kẻ ngốc cũng đoán ra chuyện gì.

Anh tôi như bị đánh sập cả thế giới quan.

“Ứng Dược, anh giao anh bạn thân cho em kèm học, em lại dắt người ta về làm bạn trai?!”

Tôi mặt không biến sắc, thản nhiên đáp:

“Em đây là góp phần quan trọng vào việc củng cố tình cảm giữa hai người bạn lâu năm đó chứ.”

Anh tôi lập tức chấp nhận số phận.

Luyến tiếc nói:

“Trần Nhượng Lễ, từ nay tôi không thể làm ba cậu nữa rồi… tôi đành khóc trong lòng mà làm anh trai cậu thôi.”

20

Nhật ký của Tiểu Bướm:

【Trước kỳ thi đại học áp lực thật sự rất lớn, môn Toán của mình chắc bó tay rồi, đành tìm cớ tới thành phố nơi anh hai học để thư giãn vậy.】

【Ông anh hai mình đúng là kỳ quặc, mình cố tình đến sân bóng đưa nước cho ảnh, tạo bất ngờ lớn vậy mà ảnh lại bóp mặt mình hỏi: “Cười gì mà ngọt?”】

【Ông anh này không biết theo đuổi con gái đâu, đến nước hoa cũng không biết xịt, chẳng biết cách “xòe đuôi” luôn ấy.】

【Anh hai cứ khoe khoang rằng có một người bạn thân siêu đẹp trai, sợ mình bị anh ta làm mê muội. Buồn cười chet đi được. Có bản lĩnh thì tới mê hoặc tôi đi, tới đi!】

【Tôi không muốn làm một đóa hoa chờ người tới chọn. Tôi muốn làm một con bướm nhỏ, có cả khu vườn, tận hưởng cả mùa xuân.】

HOÀN