Skip to main content

Nhành Đào Trong Gió (风中桃枝)

9:06 sáng – 20/05/2025

Lý Minh đứng trước căn nhà cổ ở Vân Hà, ánh trăng bàng bạc chiếu lên cây đào cổ thụ, nơi những tán lá rung nhẹ như đang thì thào lời nguyền. Căn nhà rung lên từng cơn, tường gỗ kêu răng rắc như đang gào thét, và mùi hôi thối nồng nặc, như xác chết, bốc lên từ mọi ngóc ngách. Đêm qua, hình ảnh cô bé áo trắng, dải lụa đỏ quấn quanh cổ anh, và Lý Hạo – em trai tật nguyền – tấn công anh với sức mạnh siêu nhiên, vẫn ám ảnh anh, như một lưỡi dao sắc lạnh cắt vào tâm trí. Anh nắm chặt điện thoại, tin nhắn từ Trần Ngọc Lan vẫn sáng lên màn hình: “Minh, đến gặp tôi, hoặc Lý Hạo sẽ chết.” Anh run rẩy, lòng đau như cắt, biết rằng Trần Ngọc Lan không chỉ là kẻ phản bội, mà còn là người đứng sau lời nguyền kinh hoàng đang nuốt chửng cuộc đời anh.

Anh nhìn sang Vương Tiểu Phụng, người bạn thanh mai trúc mã, đang băng bó vết thương trên cổ, nơi dải lụa đỏ đã cắt vào da thịt cô đêm qua. Ánh mắt cô dịu dàng nhưng kiên định, như ánh sáng duy nhất giữa bóng tối. “Minh, chúng ta phải đối mặt với cô ta,” cô nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. Lý Minh nắm tay cô, cảm nhận hơi ấm từ những ngón tay mảnh mai, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả – không chỉ là tình bạn, mà còn là một thứ gì đó sâu sắc hơn, bị chôn vùi qua bao năm. “Tiểu Phụng, tôi không muốn cậu bị tổn thương nữa,” anh thì thào, giọng khàn đặc. Cô mỉm cười, mắt long lanh: “Cậu là lý do tôi ở đây, Minh. Tôi sẽ không bỏ cậu.” Anh siết chặt tay cô, lòng đau nhưng cũng tràn đầy quyết tâm: phải phá bỏ lời nguyền, không chỉ vì anh, vì Lý Hạo, mà còn vì Vương Tiểu Phụng.

Hà Văn Tường, ông lão nghiên cứu phong thủy, đứng bên cạnh, tay cầm cuốn sách cổ và túi vải chứa các lá bùa. Ông nhìn căn nhà, nhíu mày: “Lời nguyền của Vương Tố Liên đã trỗi dậy hoàn toàn. Trần Ngọc Lan biết về nó, và cô ta đang dùng bài hát Thanh Liên để kích hoạt oán khí. Chúng ta phải đối mặt cô ta, nhưng cẩn thận – dải lụa đỏ không chỉ là vật chứa, nó còn là hiện thân của Vương Tố Liên.” Lý Minh sững sờ, nhớ lại lời Hà Văn Tường: Thanh Liên chứa giai điệu của Vương Tố Liên, được ông nội anh truyền lại, như một di sản gia tộc. Anh không ngờ bài hát anh viết để tưởng nhớ ông lại là chìa khóa mở ra cánh cửa địa ngục.

Đêm đó, theo tin nhắn của Trần Ngọc Lan, Lý Minh, Vương Tiểu Phụng, và Hà Văn Tường đến một ngôi miếu hoang ở ngoại ô Vân Hà, nơi Trần Ngọc Lan hẹn gặp. Ngôi miếu đổ nát, phủ đầy bụi và mạng nhện, với tượng thần bị vỡ đầu, toát ra khí lạnh. Trần Ngọc Lan đứng giữa miếu, mặc váy trắng, nụ cười lạnh lẽo, bên cạnh là Cố Mạc Mạc, ánh mắt lo lắng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh. “Minh, cậu đến rồi,” Trần Ngọc Lan nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy hiểm ác. “Tôi đã nói cậu không thể thoát, đúng không?”

Lý Minh bước tới, giọng run rẩy vì giận dữ: “Lan, tại sao? Tại sao cậu cướp Thanh Liên? Tại sao vu khống tôi?” Trần Ngọc Lan bật cười, ánh mắt lấp lánh điên dại: “Cậu ngây thơ quá, Minh. Thanh Liên không chỉ là bài hát, nó là chìa khóa của lời nguyền. Tổ tiên tôi, chị gái của Vương Tố Liên, đã phản bội cô ta, cướp người yêu, và giết cô ta để che giấu sự thật. Lời nguyền của Vương Tố Liên nhắm vào dòng máu Vương gia, và cậu là hậu duệ cuối cùng. Tôi cần Thanh Liên để kích hoạt nó, để tiêu diệt cậu, che giấu tội ác tổ tiên, và giữ lấy vinh quang của tôi.” Cố Mạc Mạc cúi đầu, giọng run rẩy: “Lan, chị đừng làm thế… tôi không muốn…” Nhưng Trần Ngọc Lan quát: “Im đi, Mạc Mạc! Cậu muốn nổi tiếng, đúng không? Đây là cái giá phải trả!”

Lý Minh sững sờ, lòng đau như bị xé toạc. Anh nhìn Trần Ngọc Lan, người từng hứa sẽ bên anh mãi mãi, giờ lộ ra bản chất thâm độc. “Cậu biết về lời nguyền từ đầu, đúng không? Cậu dùng tôi, dùng Lý Hạo, để bảo vệ chính mình!” Trần Ngọc Lan cười khanh khách, rút từ túi ra một lá bùa đỏ, vẽ đầy ký tự kỳ lạ, máu chảy từ lá bùa, thấm đỏ sàn. “Đúng vậy, Minh. Tôi đã yểm bùa vào Lý Hạo, biến cậu ta thành vật chứa oán khí của Vương Tố Liên. Cậu ta sẽ giết cậu, và máu của cậu sẽ dập tắt lời nguyền. Thanh Liên là của tôi, và cậu sẽ không còn cơ hội lấy lại nó!”

Đột nhiên, ngôi miếu rung lên, gió rít qua những khe hở, mang theo mùi hôi thối kinh hoàng. Máu bắt đầu rỉ từ tường, chảy thành dòng, như một dòng sông đỏ. Cô bé áo trắng xuất hiện giữa miếu, tóc dài che kín mặt, tay cầm dải lụa đỏ, máu chảy thành vũng. “Trả lại… bài hát…” cô thì thào, giọng vang vọng, như xuyên thấu tâm hồn. Dải lụa đỏ từ tay cô lao tới, quấn quanh cổ Trần Ngọc Lan, siết chặt, máu rỉ ra, thấm đỏ váy. Trần Ngọc Lan hét lên, giãy dụa, nhưng dải lụa cắt sâu vào da, máu phun thành tia, bắn lên tường. Cố Mạc Mạc hoảng loạn, chạy ra cửa, nhưng cửa miếu đóng sầm lại, như bị một lực vô hình khóa chặt.

Lý Minh, Vương Tiểu Phụng, và Hà Văn Tường lùi lại, tim đập thình thịch. Hà Văn Tường quát lớn, ném một lá bùa vào dải lụa, nhưng nó chỉ co giật, không tan biến. Cô bé áo trắng quay sang Lý Minh, đôi mắt vô hồn sáng rực: “Máu… của mày…” Dải lụa đỏ lao tới, quấn quanh cổ anh, siết chặt, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo. Vương Tiểu Phụng hét lên, lao tới kéo dải lụa, nhưng nó cắt vào tay cô, máu bắn ra, thấm đỏ sàn. “Minh, không được bỏ cuộc!” Cô hét lên, giọng đầy đau đớn, nước mắt trào ra. Lý Minh, trong cơn đau, nhìn cô, lòng dâng lên một sức mạnh kỳ lạ. Anh giãy dụa, giật dải lụa ra, nhưng máu từ cổ chảy xuống, thấm đỏ đất, và ngôi miếu rung lên, như đang sụp đổ.

Hà Văn Tường rút từ túi vải một con dao găm khắc ký tự cổ, đâm vào lá bùa đỏ của Trần Ngọc Lan, khiến nó bốc cháy, khói đen cuồn cuộn. Trần Ngọc Lan hét lên, máu phun từ miệng, dải lụa đỏ siết chặt hơn, cắt qua cổ cô, đầu cô lăn lóc, máu bắn tung tóe, thấm đỏ sàn. Cơ thể cô co giật, dải lụa xé toạc da thịt, xương lòi ra, như một con quỷ bị xé nát. Cố Mạc Mạc gào khóc, quỳ xuống, nhưng cô bé áo trắng chỉ nhìn cô, giọng lạnh lẽo: “Kẻ phản bội… phải trả giá…” Dải lụa đỏ quấn quanh cổ Cố Mạc Mạc, siết chặt, máu chảy thành dòng, nhưng Vương Tiểu Phụng lao tới, kéo cô ra, hét lên: “Đủ rồi! Đừng giết nữa!” Cô bé áo trắng nhìn Vương Tiểu Phụng, đôi mắt vô hồn lấp lánh, và dải lụa tan biến, như thể chấp nhận lời cầu xin.

Ngôi miếu ngừng rung, máu trên sàn khô cạn, nhưng Lý Minh ngã xuống, ý thức mờ đi. Anh nghe tiếng Vương Tiểu Phụng gọi tên mình, giọng đầy đau đớn: “Minh, tỉnh lại đi!” Anh mở mắt, thấy cô ôm lấy anh, máu từ tay cô chảy xuống áo anh, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định, như ánh sáng duy nhất giữa bóng tối. Anh nắm tay cô, thì thào: “Tiểu Phụng… cảm ơn cậu…” Hà Văn Tường kiểm tra Lý Hạo, vẫn bất động, nhưng đôi mắt trắng dã khép lại, như thể linh hồn Vương Tố Liên đã rời đi. Ông thở dài: “Lời nguyền đã được phá, nhưng oán khí vẫn còn. Thanh Liên là chìa khóa. Giai điệu của nó là lời nguyền của Vương Tố Liên, được truyền qua dòng máu Vương gia. Cậu phải phá bỏ bài hát, nếu không, lời nguyền sẽ trở lại.”

Lý Minh sững sờ, nhận ra Thanh Liên không chỉ là tâm huyết, mà còn là sợi dây kết nối anh với lời nguyền. Anh nhìn Vương Tiểu Phụng, lòng đau như cắt: “Nếu phá bỏ Thanh Liên, tôi sẽ mất đi thứ cuối cùng ông nội để lại.” Cô nắm tay anh, giọng dịu dàng: “Minh, ông nội sẽ hiểu. Cậu không chỉ sống vì quá khứ, mà còn vì tương lai… vì Lý Hạo, vì chính cậu.” Anh siết chặt tay cô, cảm nhận hơi ấm, và một quyết tâm mới trỗi dậy: anh sẽ phá bỏ lời nguyền, lấy lại danh dự, và bảo vệ những người anh yêu thương.

Nhưng khi họ rời ngôi miếu, một dải lụa đỏ nhỏ xuất hiện trên sàn, lấp lánh dưới ánh trăng, như một lời cảnh báo rằng bóng tối của Vân Hà chưa thực sự chấm dứt.