Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Lý Minh đứng trước căn nhà cổ ở Vân Hà, ánh nắng ban mai chiếu qua tán lá cây đào cổ thụ, rải những đốm sáng lấp lánh lên sân gạch cũ kỹ. Những ngày kinh hoàng đã qua, nhưng ký ức về máu chảy từ tường, dải lụa đỏ xé toạc cơ thể Trần Ngọc Lan, và cô bé áo trắng với đôi mắt vô hồn vẫn ám ảnh anh, như một giấc mơ không thể xóa nhòa. Tuy nhiên, hôm nay, anh cảm nhận được một chút yên bình, dù mong manh. Lời nguyền của Vương Tố Liên, tổ tiên bị phản bội, dường như đã được phá bỏ, nhờ nghi thức của Hà Văn Tường và sự hy sinh của Vương Tiểu Phụng. Lý Hạo, em trai tật nguyền của anh, đã trở lại bình thường, đôi mắt trắng dã không còn sáng rực, nụ cười méo xệch biến mất, nhưng cậu vẫn yếu ớt, cần được chăm sóc đặc biệt. Lý Minh biết, để thực sự thoát khỏi bóng tối của Vân Hà, anh phải đối mặt với quá khứ, lấy lại danh dự, và xây dựng lại cuộc đời mình.
Anh ngồi bên Lý Hạo, đút từng muỗng cháo loãng, lòng đau như cắt khi nhớ lại những ngày cậu bị lời nguyền nhập hồn, trở thành vật chứa oán khí của Vương Tố Liên. “Hạo, anh sẽ đưa em đến Thượng Hải,” anh thì thào, giọng khàn đặc. “Chúng ta sẽ bắt đầu lại, em sẽ khỏe mạnh, anh hứa.” Lý Hạo không trả lời, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt, nhưng Lý Minh cảm nhận được một tia hy vọng nhỏ bé trong đôi mắt ấy. Anh đứng dậy, mở điện thoại, lướt Weibo, nơi những bình luận cay nghiệt từng gọi anh là “kẻ đạo nhạc” giờ đã giảm bớt, nhờ bài đăng anh vừa lên sáng nay.
Sau đêm kinh hoàng ở ngôi miếu hoang, nơi Trần Ngọc Lan chết thảm dưới tay dải lụa đỏ, Lý Minh quyết định công khai sự thật về Thanh Liên. Anh đăng một video dài, kể lại quá trình sáng tác bài hát, những ký ức về ông nội, và scandal đạo nhạc do Trần Ngọc Lan và Cố Mạc Mạc dàn dựng. Anh công bố bằng chứng: bản thảo chép tay của Thanh Liên, những bức ảnh anh chụp cùng ông nội khi viết bài hát, và cả lời xác nhận từ Vương Tiểu Phụng, người biết rõ câu chuyện từ đầu. Bài đăng nhanh chóng viral, với hàng triệu lượt chia sẻ và bình luận. “Lý Minh, xin lỗi vì đã hiểu lầm anh!” “Thanh Liên là của anh, không ai có thể cướp được!” “Trần Ngọc Lan và Cố Mạc Mạc đúng là rắn độc!” Một số fan của Cố Mạc Mạc vẫn cố bảo vệ cô, nhưng làn sóng dư luận đã đảo chiều, đứng về phía Lý Minh.
Anh thở dài, tắt điện thoại, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn nặng trĩu. Anh không chỉ chiến đấu để lấy lại danh dự, mà còn để bảo vệ những người anh yêu thương – Lý Hạo, và Vương Tiểu Phụng. Nghĩ đến Vương Tiểu Phụng, anh cảm thấy lòng ấm lên, nhưng cũng xen lẫn một chút tiếc nuối. Cô đã ở bên anh qua những ngày đen tối nhất, liều mình bảo vệ anh trước lời nguyền, nhưng tình cảm sâu kín của cô, dù được bộc lộ trong khoảnh khắc sinh tử, vẫn chưa thể vượt qua ranh giới của quá khứ. Anh nhớ ánh mắt cô đêm đó, khi cô nắm tay anh, giọng run rẩy: “Cậu là Minh của tôi… tôi chưa từng muốn cậu bị tổn thương.” Lời nói ấy như một nhành đào rơi trong gió, đẹp đẽ nhưng mong manh, để lại trong anh một cảm giác không thể diễn tả.
Cửa nhà bật mở, Vương Tiểu Phụng bước vào, mang theo một túi trái cây và nụ cười dịu dàng. “Minh, tôi vừa đi chợ, mua ít táo cho Lý Hạo. Cậu ăn sáng chưa?” Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lấp lánh một chút lo lắng. Lý Minh mỉm cười, đứng dậy giúp cô xách túi: “Cảm ơn cậu, Tiểu Phụng. Cậu lúc nào cũng nghĩ cho tôi và Hạo.” Cô cúi đầu, má hơi ửng hồng, giọng nhỏ đi: “Tôi chỉ muốn cậu ổn thôi, Minh. Sau những chuyện đã qua, tôi sợ cậu lại gục ngã.” Anh nhìn cô, lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, muốn nói gì đó, nhưng chỉ thì thào: “Tiểu Phụng, có cậu ở đây, tôi sẽ không gục ngã.”
Họ ngồi xuống, nói về những ngày sắp tới. Lý Minh kể về kế hoạch đưa Lý Hạo đến Thượng Hải, tìm bác sĩ giỏi để chữa trị. Vương Tiểu Phụng gật đầu, nhưng ánh mắt cô thoáng buồn: “Minh, cậu đi rồi, Vân Hà sẽ trống vắng lắm. Nhưng tôi biết, cậu cần một khởi đầu mới.” Anh nắm tay cô, giọng khàn đặc: “Tiểu Phụng, cậu biết không, nếu không có cậu, tôi đã không vượt qua được. Cậu là ánh sáng của tôi, từ nhỏ đến giờ.” Cô ngẩng lên, mắt long lanh, nhưng chỉ mỉm cười: “Minh, đừng nói thế. Tôi chỉ làm những gì trái tim tôi mách bảo.” Họ nhìn nhau, một khoảnh khắc im lặng đầy cảm xúc, như nhành đào rơi trong gió, đẹp nhưng không thể giữ mãi.
Đột nhiên, điện thoại Lý Minh sáng lên, một tin nhắn từ số lạ: “Thanh Liên là của Vương Tố Liên. Trả lại, hoặc máu sẽ chảy.” Anh giật mình, tay run rẩy, nhớ lại lời Hà Văn Tường: Thanh Liên chứa giai điệu của Vương Tố Liên, là chìa khóa của lời nguyền. Anh kể cho Vương Tiểu Phụng, cô nhíu mày: “Minh, chúng ta phải tìm Hà Văn Tường. Lời nguyền chưa chấm dứt.” Họ vội vàng đến nhà ông lão, nhưng Hà Văn Tường đã rời Vân Hà, để lại một lá thư: “Lý Minh, lời nguyền đã được phá, nhưng oán khí của Vương Tố Liên vẫn còn. Hãy phá bỏ Thanh Liên, đừng để giai điệu ấy vang lên nữa. Nếu không, máu sẽ chảy.”
Lý Minh trở về nhà, lòng rối loạn. Anh kiểm tra căn nhà, tìm kiếm dấu hiệu của dải lụa đỏ, nhưng chỉ thấy một mảnh lụa nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng, nằm trong góc chuồng gà. Anh giật mình, ném mảnh lụa vào lửa, nhưng khi ngọn lửa tắt, một tiếng khóc khe khẽ vang lên từ cây đào, như lời cảnh báo. Anh nhìn Vương Tiểu Phụng, giọng run rẩy: “Tiểu Phụng, tôi phải phá bỏ Thanh Liên. Đó là cách duy nhất.” Cô nắm tay anh, giọng dịu dàng: “Minh, tôi sẽ ở bên cậu, dù cậu chọn gì.”
Ngày hôm sau, Lý Minh tổ chức một buổi họp báo trực tuyến, công khai phá bỏ Thanh Liên. Anh kể lại toàn bộ sự thật: scandal đạo nhạc, lời nguyền của Vương Tố Liên, và cái chết của Trần Ngọc Lan. Anh tuyên bố sẽ không phát hành Thanh Liên, để bảo vệ những người anh yêu thương. Video nhanh chóng viral, với hàng triệu lượt xem. Công chúng, từng chửi rủa anh, giờ quay sang ủng hộ, gọi anh là “người hùng của sự thật”. Cố Mạc Mạc, đối mặt với làn sóng chỉ trích, đăng bài xin lỗi, thừa nhận cô không viết Thanh Liên, nhưng danh tiếng của cô đã sụp đổ. Trần Ngọc Lan, dù đã chết, vẫn bị công chúng lên án là “kẻ thao túng”.
Lý Minh đưa Lý Hạo đến Thượng Hải, bắt đầu hành trình chữa trị. Anh và Vương Tiểu Phụng tạm biệt dưới cây đào, ánh mắt họ lấp lánh nhưng không nói lời nào. “Tiểu Phụng, tôi sẽ quay lại,” anh thì thào, giọng đầy cảm xúc. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài: “Tôi đợi cậu, Minh. Dù bao lâu, tôi cũng đợi.” Họ ôm nhau, một cái ôm đầy tiếc nuối nhưng cũng tràn ngập hy vọng, như nhành đào rơi trong gió, đẹp nhưng không thể giữ mãi.
Vân Hà trở lại yên bình, cây đào vẫn đứng đó, nhưng không còn tiếng khóc. Dân làng đồn rằng oán khí của Vương Tố Liên đã tan biến, nhưng một đêm, khi Lý Minh kiểm tra căn nhà trước khi rời đi, anh thấy một dải lụa đỏ nhỏ, lấp lánh trong góc phòng, kèm tiếng khóc khe khẽ, như thể Vương Tố Liên vẫn lẩn khuất đâu đó, chờ đợi.