Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Chương 4: Lời Nguyền Trỗi Dậy
Lý Minh ngồi co ro trong góc phòng khách, ánh sáng từ chiếc đèn dầu lập lòe, chiếu lên những vệt máu khô cạn trên sàn gỗ, như những vết thương không bao giờ lành. Căn nhà cổ ở Vân Hà rung lên từng cơn, tường kêu răng rắc như đang gào thét, và mùi hôi thối nồng nặc, như xác chết, bốc lên từ mọi ngóc ngách. Đêm qua, hình ảnh cô bé áo trắng dưới cây đào, dải lụa đỏ quấn quanh chân anh, và Lý Hạo – em trai tật nguyền – siết cổ anh với sức mạnh siêu nhiên, vẫn ám ảnh anh, như một lưỡi dao sắc lạnh cắt vào tâm trí. Anh nhìn sang Lý Hạo, nằm bất động trên giường, đôi mắt trắng dã mở to, nụ cười méo xệch như đang cười với thứ gì đó trong bóng tối. Căn nhà không còn là nơi trú ngụ, mà là một ngôi mộ sống, giam cầm anh trong nỗi sợ hãi tột độ.
Anh mở điện thoại, lướt Weibo, nhưng những bình luận cay nghiệt lại đập vào mắt. “Lý Minh, đồ đạo nhạc, chết đi!” “Cố Mạc Mạc và Trần Ngọc Lan là cặp đôi hoàn hảo, anh chỉ là kẻ ăn cắp!” Trần Ngọc Lan vừa đăng một video mới, cô và Cố Mạc Mạc đứng trên sân khấu, hát Thanh Liên – bài hát anh viết để tưởng nhớ ông nội – với nụ cười rạng rỡ. Bài đăng viết: “Thanh Liên là món quà của Mạc Mạc dành cho tình yêu của chúng tôi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!” Bình luận bên dưới ngập lời tung hô, trong khi Lý Minh bị chửi rủa là “kẻ phản bội”. Anh tắt điện thoại, lòng đau như bị dao cắt, nhớ lại khoảnh khắc ông nội nắm tay anh, dạy từng nốt nhạc, giọng yếu ớt nhưng đầy yêu thương. Bài hát ấy là tâm huyết của anh, là lời tiễn biệt dành cho ông, vậy mà giờ bị cướp trắng bởi những kẻ anh từng yêu thương.
Anh đứng dậy, cố xua đi nỗi đau, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, mang theo tiếng khóc khe khẽ, như tiếng trẻ con. Anh giật mình, cầm đèn pin, bước ra sân, nhưng chỉ thấy cây đào cổ thụ đứng sừng sững dưới ánh trăng, tán lá rung nhẹ, như đang thì thào điều gì. Một vũng máu tươi lấp lánh dưới gốc cây, như vừa mới chảy ra, và từ vũng máu, một dải lụa đỏ trồi lên, uốn lượn, như đang sống. Anh lùi lại, tim đập thình thịch, cảm giác như có ai đang nhìn mình từ bóng tối. “Trả lại… của ta…” một giọng nữ lạnh lẽo vang lên, không rõ từ đâu. Anh quay lại, thấy cô bé áo trắng đứng ngay sau lưng, tóc dài che kín mặt, tay cầm dải lụa đỏ, máu chảy thành dòng từ tay cô, thấm đỏ đất. Anh hét lên, vấp ngã, đèn pin rơi xuống, ánh sáng chập chờn chiếu lên đôi mắt vô hồn của cô bé, như muốn nuốt chửng anh.
Anh bò dậy, chạy vào nhà, đóng sầm cửa, khóa chặt, nhưng tiếng khóc vẫn len lỏi qua khe cửa, như thể cô bé đang đứng ngay ngoài sân. Căn nhà rung lên dữ dội, tường gỗ kêu răng rắc, và máu bắt đầu rỉ từ những vết nứt, chảy thành dòng, như một dòng sông đỏ. Anh hoảng hốt, kiểm tra Lý Hạo, nhưng cậu đã biến mất khỏi giường. Anh gọi lớn: “Hạo! Em đâu rồi?” Tiếng gọi vang vọng, nhưng chỉ có tiếng cười khanh khách đáp lại, như thể Vương Tố Liên đang ở khắp mọi nơi. Anh chạy ra sân, ánh đèn pin quét khắp nơi, và rồi anh thấy Lý Hạo – cậu đang bò dưới cây đào, tay nắm chặt dải lụa đỏ, máu chảy từ miệng, nhỏ xuống đất, bốc khói mờ ảo. “Anh… trả lại…” cậu thì thào, giọng nữ sắc lạnh. Anh hét lên, lùi lại, nhưng dải lụa đỏ lao tới, quấn quanh cổ anh, siết chặt, máu rỉ ra, thấm đỏ áo. Anh giãy dụa, nhưng sức mạnh của dải lụa như không phải con người.
Vương Tiểu Phụng, vừa đến tìm anh, hét lên, chạy tới kéo anh ra. Cô nắm tay anh, ánh mắt đầy lo lắng: “Minh, cậu không sao chứ? Chúng ta phải rời khỏi đây!” Lý Minh, thở hổn hển, nhìn cô, lòng dâng lên một cảm xúc lạ lùng – sự ấm áp của tình bạn, và có lẽ, cả chút gì đó sâu sắc hơn. “Tiểu Phụng, tại sao cậu luôn ở bên tôi?” Anh thì thào, giọng run rẩy. Cô mỉm cười yếu ớt, mắt long lanh: “Vì cậu là Minh của tôi… từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng muốn cậu bị tổn thương.” Lý Minh sững sờ, nhận ra tình cảm cô giấu kín bao năm, nhưng trước khi anh kịp đáp lại, Lý Hạo xuất hiện ở cửa, đôi mắt trắng dã sáng rực, tay cầm dải lụa đỏ, máu chảy từ miệng. “Trả lại… bài hát…” cậu lao tới, siết cổ Lý Minh với sức mạnh siêu nhiên. Vương Tiểu Phụng hét lên, đẩy Lý Hạo ra, nhưng dải lụa đỏ quấn quanh cổ cô, máu rỉ ra, thấm đỏ áo. Lý Minh, trong cơn tuyệt vọng, dùng hết sức đẩy Lý Hạo ngã xuống, dải lụa rơi ra, tan biến, nhưng Lý Hạo bất động, máu chảy từ miệng, như thể linh hồn Vương Tố Liên đã rời đi.
Lý Minh ôm Vương Tiểu Phụng, kiểm tra vết thương trên cổ cô, lòng đau như cắt. “Tiểu Phụng, cậu không được chết!” Anh hét lên, nước mắt trào ra. Cô nắm tay anh, giọng yếu ớt: “Minh… tôi không sao… chỉ cần cậu an toàn…” Anh siết chặt tay cô, cảm nhận hơi ấm từ những ngón tay mảnh mai, lòng dâng lên một quyết tâm mãnh liệt: phải phá bỏ lời nguyền, không chỉ vì anh, mà vì Lý Hạo, vì Vương Tiểu Phụng, và vì chính danh dự của mình.
Anh đưa Vương Tiểu Phụng vào nhà, băng bó vết thương, nhưng căn nhà vẫn rung lên, máu tiếp tục rỉ từ tường, như một lời cảnh báo. Điện thoại anh sáng lên, tin nhắn từ Trần Ngọc Lan: “Minh, cậu không thể thoát. Thanh Liên là của Mạc Mạc, và máu của cậu sẽ trả giá.” Anh run rẩy, nghi ngờ Trần Ngọc Lan biết về lời nguyền, và có lẽ, chính cô là người kích hoạt nó. Anh gọi cho Hà Văn Tường, giọng hoảng loạn: “Ông Hà, tôi cần ông ngay bây giờ! Lý Hạo… nó không phải Lý Hạo nữa!” Hà Văn Tường đến ngay, mang theo một chiếc túi vải cũ kỹ, bên trong là các lá bùa và một cuốn sách cổ. Ông nhìn căn nhà, nhíu mày: “Lời nguyền đã trỗi dậy. Dải lụa đỏ là vật chứa oán khí của Vương Tố Liên, và Thanh Liên… bài hát của cậu có liên quan đến cô ấy.”
Hà Văn Tường dẫn Lý Minh và Vương Tiểu Phụng ra sân, dưới cây đào, nơi vũng máu vẫn lấp lánh. Ông đốt ba cây nhang, cắm xuống đất, và bắt đầu đọc kinh cầu, giọng trầm thấp, vang vọng. Nhưng căn nhà rung lên dữ dội, máu phun từ vũng máu dưới cây đào, như một dòng suối đỏ, và cô bé áo trắng xuất hiện, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Lý Minh. “Trả lại… bài hát…” cô thì thào, dải lụa đỏ từ tay cô lao tới, quấn quanh cổ anh, siết chặt, máu chảy thành dòng. Vương Tiểu Phụng hét lên, lao tới kéo dải lụa, nhưng nó cắt vào tay cô, máu bắn ra, thấm đỏ đất. Hà Văn Tường quát lớn, ném một lá bùa vào dải lụa, khiến nó co giật, tan biến, nhưng cô bé áo trắng cười khanh khách, giọng vang vọng: “Máu của mày… sẽ trả giá…”
Lý Minh ngã xuống, ý thức mờ đi, nhưng anh nghe tiếng Vương Tiểu Phụng gọi tên mình, giọng đầy đau đớn: “Minh, đừng bỏ cuộc!” Anh mở mắt, thấy cô ôm lấy anh, máu từ tay cô chảy xuống áo anh, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định, như ánh sáng duy nhất giữa bóng tối. Anh nắm tay cô, thì thào: “Tiểu Phụng, tôi sẽ không bỏ cuộc… vì cậu.” Hà Văn Tường kéo họ vào nhà, giọng nghiêm trọng: “Lời nguyền liên quan đến Thanh Liên. Bài hát của cậu chứa giai điệu của Vương Tố Liên, được ông nội cậu truyền lại. Nó là chìa khóa kích hoạt oán khí. Trần Ngọc Lan biết điều này, và cô ta đang dùng nó để tiêu diệt cậu.”
Lý Minh sững sờ, nhớ lại những nốt nhạc ông nội dạy, những giai điệu ông nói là “di sản của gia tộc”. Anh nhìn Vương Tiểu Phụng, lòng đau như cắt: “Nếu Thanh Liên là nguyên nhân, tôi sẽ phá bỏ nó.” Nhưng trước khi anh kịp làm gì, điện thoại sáng lên, một tin nhắn từ Trần Ngọc Lan: “Minh, đến gặp tôi, hoặc Lý Hạo sẽ chết.” Anh run rẩy, nhìn Lý Hạo, vẫn bất động, nhưng từ miệng cậu, máu chảy thành dòng, và một dải lụa đỏ trồi ra, uốn lượn, như đang săn mồi. Căn nhà rung lên, máu phun từ tường, và tiếng khóc của Vương Tố Liên vang lên, như một lời nguyền không thể phá vỡ.