11.
Mẹ ruột – cô Trần – vừa bước vào nhà đã thấy tôi với ông Phó Bác đứng đối diện nhau như đang đấu mắt.
Bà nhanh chóng lườm ông ấy một cái, rồi chẳng nói chẳng rằng, nắm tay tôi kéo thẳng lên lầu.
“Nuannuan, về sớm thế? Hai đứa em sao rồi? Thực tập ổn không? Rảnh thì dẫn tụi nhỏ tới nhà chơi một bữa nhé, để mọi người còn nhận mặt nhau.”
Tôi mím môi cười nhẹ, không đáp. Với cái kiểu “gấu trúc phiên bản người” như hai đứa đó thì đến lành ít dữ nhiều, tốt nhất là giữ khoảng cách an toàn.
Không ngờ vừa lên đến tầng hai thì đã bị một người chặn đường.
“Này! Xin lỗi! Hôm nay chị phải xin lỗi em!”
Tôi gạt cô ta qua một bên, nhưng lại bị đẩy ngược trở lại.
“Tôi nói rồi! Hôm nay chị nhất định phải xin lỗi!”
“Vậy vụ cô lái xe tông thẳng vào tôi tính sao?”
“Ờ… cái đó… lực tác động là tương hỗ nha. Em đụng xe chị, xe chị cũng đụng lại xe em, coi như… hòa nhau!”
Tôi nhíu mày, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng gần cạn sạch.
Cái con nhỏ này không chỉ quen gây chuyện mà còn giỏi cù nhầy.
Tôi vừa lùi chân, còn chưa kịp xoay người thì mẹ ruột – cô Trần – đã nhanh hơn một bước.
Bà xoay tay 90 độ túm lấy tai Phó Gia Dao, kéo thẳng về phòng đối diện.
“Phó – Gia – Dao! Cái kiểu ‘này này này’ đó là nói ai hả? Người ta là chị của con, chị ruột đó! Con không lớn không nhỏ là sao?!”
“Còn nữa! Mẹ ít học, con giải thích thử coi ‘xe đụng xe’ là cái chi chi? Rồi cái gì mà lực tương hỗ là hòa?!”
Tôi đứng yên, lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng đối diện mở ra rồi đóng lại.
Rồi lại liếc xuống dưới tầng một – hình như có vài chuyện… căn bản không cần tôi ra tay. Tự khắc sẽ có người tranh nhau tạo cơ hội giùm tôi.
Và đúng thật – cơ hội chẳng mấy chốc liền tự mò đến cửa.
12.
Để chào đón tôi “trở về”, nhà họ Phó đặc biệt tổ chức một bữa tiệc gia đình.
Gọi là tiệc gia đình, nhưng người đến thì chẳng ít chút nào, cười đến mức má tôi tê rần, cơ mặt muốn đơ luôn rồi.
Vừa mới rảnh tay một chút, tôi lại lần nữa chạm mặt Phó Tư Doanh, cái cô con riêng kia.
Cô ta được ba bốn cô gái vây quanh, chắn ngay trước mặt tôi. Mặt cười ngọt như kẹo, nhưng lời nói thì toàn độc dược.
“Đến đến đến, để tôi giới thiệu chút nhé, đây chính là đại tiểu thư nhà họ Phó – người từng thất lạc ngoài kia nhiều năm, Cố Noãn.”
“Chị à, hoan nghênh chị trở về nhà nha.”
“Ơ, không đúng, giờ chắc nên gọi là Phó Noãn, à lại sai rồi, chị vẫn chưa có tên trong sổ hộ khẩu nhà họ Phó cơ mà, vẫn mang họ Cố. Trời ơi cái đầu em đúng là hay quên quá.”
“Chị mà đi lạc tận hai mươi năm, chắc là khổ lắm nhỉ?”
“Cũng may là chị còn nhỏ, mới chỉ bị người ta… bán đi thôi, chứ nếu lớn hơn một chút, có khi khổ đến độ không sống nổi ấy chứ.”
“À đúng rồi, em còn nghe nói chị được một cặp vợ chồng nuôi lợn nhận nuôi đấy. Suốt ngày sống cùng mùi phân heo nồng nặc, chắc vui lắm hả chị?”
“Không biết bây giờ mặc váy thiết kế riêng, đi giày cao gót xịn xò như thế này, chị có quen không nhỉ? Dù sao thì sư tử sống trong ổ chó lâu ngày, cũng khó tránh khỏi nhiễm mùi chó thôi.”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm lại cơn giận đang bốc lên tận óc.
Nếu hỏi tôi – Cố Noãn – sống hơn hai mươi năm có điều gì là tuyệt đối không được đụng tới?
Chỉ có một.
Gia đình.
Đứa nào đụng tới, đứa đó tôi tiễn luôn không nhắc lại!
Bỏ qua đôi giày cao gót cứng ngắc dưới chân, tôi sải bước tới, túm lấy mái tóc dài của Phó Tư Doanh, rồi kéo thẳng đầu cô ta về phía cây cột gần đó.
Đã đến mức không thể nhịn, thì khỏi cần nhịn luôn!
Không ngờ, vừa chuẩn bị ra tay thì có một bóng người lao tới trước, một cái chai rượu đập thẳng vào đầu Phó Tư Doanh trước cả tôi.
Máu tươi lẫn rượu tràn xuống như suối.
Ngay sau đó là tiếng hét đầy phẫn nộ vang vọng cả căn phòng phụ.
“Phó Tư Doanh! Mày dám bắt nạt chị tao?! Mày là loại con hoang của tiểu tam mà dám ức hiếp chị tao á?! Tao thấy mày sống chán rồi đấy!!!”
“Á á á!!! Máu?! Tao chảy máu rồi?! Phó Gia Dao! Mày với tao liều mạng!!!”
Tôi theo phản xạ buông lơi mái tóc đang nắm trong tay, ánh mắt phức tạp liếc qua Phó Gia Dao một cái.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy con nhỏ này gọi tôi là chị.
Càng không ngờ, người đầu tiên lao ra đứng về phía tôi lại là… nó.
13.
Tiếng ồn ào ở sảnh phụ nhanh chóng kinh động đến nhóm người lớn ở sảnh chính. Hai bên bị cưỡng chế kéo ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phó Bác là người đầu tiên bước đến, mặt đen như đáy nồi, mở miệng chất vấn.
Ánh mắt ông ta quét qua Phó Tư Doanh đang máu me đầy đầu, thoáng hiện rõ vẻ đau lòng.
Sau đó liền cau mày quay sang, ánh mắt như radar chính xác dừng lại trên tôi – không phải Phó Gia Dao, mà là tôi.
“Lại là cô? Sao lại vẫn là cô?!”
Tôi kéo mạnh con nhỏ bên cạnh đang định lao lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta.
“Lần thứ hai rồi đó. Đây là lần thứ hai ông chưa hỏi rõ trắng đen đã trút tức giận lên tôi.”
“Nếu nhà họ Phó các người thấy tôi quê mùa, cảm thấy gia đình nuôi tôi ở quê chỉ là trại nuôi heo hôi hám, thì tôi cũng đâu có cần chen chân vào cái cánh cổng này!”
“Tôi có thể nói rõ cho ông biết — đúng, nhà tôi nuôi heo, không những thế, chuyên ngành tôi học đại học là chăm sóc heo nái sau sinh, và sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục nuôi heo!”
“Nếu các người coi thường tôi thì nói thẳng ra đi, chia tay nhau, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy. Cũng đừng có để con gái của tiểu tam đứng trước mặt tôi sỉ nhục cha mẹ nuôi tôi!”
Nói xong, tôi quay người đi thẳng lên lầu, chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuồn thẳng.
Cơ hội tốt thế này tự mò tới cửa, không chạy bây giờ thì đợi đến bao giờ?
Ai ngờ tôi vừa xoay người đã bị mẹ ruột – cô Trần – kéo lại.
“Noãn Noãn, con chạy gì chứ? Con là con gái của Trần Quỳnh này, là đại tiểu thư của nhà họ Phó, để xem ai dám đuổi con, ai dám không cho con ở lại!”
Lần đầu tiên, tôi chân chính cảm nhận được cái gọi là khí trường áp đảo từ một người phụ nữ.
Không giống mẹ nuôi lúc nổi giận thì xông thẳng lên đấm đá, mẹ ruột tôi mặc sườn xám thanh nhã, trang điểm kỹ lưỡng, mặt mày còn tươi cười.
Nhưng chỉ một ánh nhìn thôi, cũng đủ khiến người đàn ông đối diện câm nín không dám hé răng.
Cả phòng lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.
Kết quả, cuối cùng tôi không đi được.
Mà người bị đưa thẳng đến bệnh viện khâu đầu lại là Phó Tư Doanh.
Trong lòng tôi thầm tiếc rẻ một tiếng: uổng phí cơ hội chạy trốn.
Tuy nhiên, tiệc tàn xong xuôi, tôi cũng không phải tay trắng.
Ví dụ như… thu hoạch được một lời “tỏ tình” cực kỳ vòng vo đến từ Phó Gia Dao.
“Này! Cô đừng có tưởng bở, tôi không phải ra mặt giúp cô đâu nhé!”
“Ừ.”
“Người nhà họ Phó bọn tôi chỉ được phép bị người nhà bắt nạt. Cô… chỉ được phép bị tôi bắt nạt, ngoài tôi ra, không ai được phép!”
“Ồ.”
“Cô ‘ừ’ cái gì mà ‘ồ’ cái gì?!”
“Vậy… ừ hử?”
“Á á á á á~~~ bực chết tôi rồi! Bực chết tôi rồi á á á!!!”
“……”
14.
Kết thúc buổi tiệc, tôi được mẹ ruột đích thân đưa về phòng.
Từ miệng bà, tôi bất ngờ biết được một bí mật từng bị che giấu.
Hóa ra năm đó chuyện tôi bị thất lạc không hoàn toàn là lỗi của mình bà. Lúc đó, Phó Bác cũng đi cùng.
Chỉ vì một cuộc gọi bất ngờ khiến ông ta lơ là, buông tay tôi ra. Khi hoàn hồn lại thì tôi đã biến mất không dấu vết.
Ông ta không thể chấp nhận được sự thật mình làm mất con, từ đó thay tính đổi nết, sa đà vào rượu chè, sống như cái xác không hồn.
Kết quả — bị người ta nhân cơ hội chen vào, dẫn đến có thêm con ngoài giá thú.
“Noãn Noãn, là lỗi của mẹ… Mẹ không ngờ ông ấy lại bênh con bé kia đến mức đó. Mẹ cứ nghĩ, ông đặt tên cho nó là ‘Tư Doanh’, là vì nhớ con. Vì con lúc bé từng tên là Phó Gia Doanh.”
Tôi lắc đầu, lòng thản nhiên như nước:
“Không sao đâu, con không bận tâm. Chỉ là… nếu sau này Phó Tư Doanh dám đụng tới con lần nữa, con tuyệt đối sẽ không khách khí.”
Coi như tôi đã báo trước.
Không thể phủ nhận, sau khi biết mẹ ruột hai mươi năm không ngừng tìm kiếm mình, tôi từng kỳ vọng vào cái gọi là tình thân máu mủ trong ngôi nhà lạ lẫm này.
Nhưng rất nhanh, hiện thực đã mài mòn hết mọi mong đợi ban đầu.
Một bàn tay rơi nhẹ lên đỉnh đầu tôi, xoa xoa thật dịu dàng.
Rồi giọng nói mềm mại, dịu dàng và đầy cưng chiều vang lên từ phía trên:
“Ừ~”