15.
Nửa đêm, tôi dậy tìm nước uống.
Lúc đi ngang qua phòng khách, bất thình lình thấy một bóng đen đang đứng thẳng đơ đối diện mình, giật mình đến mức tay tôi run lên, suýt nữa làm rơi cả cái ly trong tay.
“Ai đó?!”
“Cạch” – một tiếng bật lửa vang lên, trong bóng tối hiện lên một tia lửa nhỏ.
Nhờ ánh sáng le lói ấy, tôi nhìn rõ “thứ kia” là ai.
Phó Bác.
Chỉ là, ông ta bây giờ trông u sầu hơn nhiều, đã không còn cái vẻ lạnh lùng đanh thép của ban ngày.
Tôi cau mày, xoay người muốn quay lại phòng.
“Chúng ta… nói chuyện một chút được không?”
“Tôi không nghĩ giữa chúng ta có gì cần nói.”
Bước chân tôi không hề dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Một sai sót đã khiến tôi bị thất lạc hai mươi năm. Đến khi có tin tức cũng không buồn đến đón tôi. Người mà gặp tôi được hai lần thì cả hai lần đều trút giận vô cớ. Tôi thật sự không thể đồng cảm nổi với ông ta, cũng không hiểu nổi ông ta.
Trong mắt tôi, cái gọi là “cha” có thể là một danh xưng đầy thiêng liêng, nhưng không thể nào là một trang trắng vô cảm.
Ba nuôi tôi dù có cục mịch, cố chấp, cũng chẳng bao giờ để tôi mang theo cảm xúc tiêu cực mà đi ngủ.
Một cái cõng trên lưng, một cái ôm lặng thinh, một viên kẹo dâu, tệ lắm thì cũng là cái ngoéo tay ngượng nghịu hay cú xoa đầu dỗ dành – đều có thể khiến tôi mỉm cười tha thứ.
Vì tôi cảm nhận được rõ ràng rằng ông ấy đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.
Còn người đàn ông trước mặt? Chẳng phải không biết thương người – mà người ông ta chọn để đặt vào tim, không phải tôi.
Phản ứng đầu tiên của con người là thứ chân thật nhất.
Mỗi lần ông ta nhìn Phó Tư Doanh bằng ánh mắt đầy che chở, tôi đều thấy rõ. Mỗi lần ông ta đối diện tôi lại vô thức né tránh, tôi cũng chưa từng bỏ qua.
Lúc tôi sắp đặt chân lên bậc cầu thang, từ phía sau truyền đến một tiếng “Xin lỗi” khe khẽ.
Tôi khẽ cong môi, xoay đầu lại nhìn về phía ông ta:
“Cần tôi quay lại đáp ‘không sao’ à?”
Thứ đáp lại tôi là căn phòng im lìm không chút ánh sáng.
Tôi lịch sự mỉm cười, không lấy gì làm bận tâm, rồi quay lưng bước đi.
16.
Ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống, thì bà mẹ con riêng mà ba tôi nuôi ở bên ngoài lại dẫn theo khí thế ngút trời mò đến tận cửa.
Lúc đó tôi đang vui vẻ nằm phơi nắng trên ghế xích đu trong vườn, đếm ngược từng ngày để được quay về nhà.
“Cô chính là Cố Noãn à? Là cô bắt nạt Tư Doanh nhà tôi, khiến con bé bị thương, phải nhập viện đúng không?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ kỹ lại, hình như mình đúng là có nhúng tay thật, thế nên tôi gật đầu không chút do dự:
“Đúng rồi.”
“Sao cô lại có thể ra tay với Tư Doanh? Cho dù mẹ cô có căm ghét sự tồn tại của tôi đi chăng nữa, thì đó là chuyện của người lớn. Tư Doanh dù gì cũng là em gái ruột của cô, làm sao cô có thể ác độc đến mức đó?!”
Hai chữ “ác độc” lặp đi lặp lại đâm vào tai, khiến cái lòng bàn tay ngứa râm ran của tôi càng thêm khó chịu, muốn vả cho bà ta một cái thiệt mạnh.
Nhưng ngặt nỗi tôi đã hứa với mẹ ruột, người được phép động tay chỉ có Phó Tư Doanh, chứ không phải bà “phiên bản hai cộng một” này.
Tôi… nhịn.
“Bà chị à, vì sự an toàn thể chất của bản thân, tôi chân thành đề nghị bà nên tìm quả hồng khác mà bóp.”
“Tôi á… vốn là người hơi cục súc, nóng tính, lại thiếu giáo dưỡng nữa.”
Không ngờ bên kia “ối dồi ôi” một tiếng rồi ngồi phệt xuống đất, bắt đầu rấm rức khóc lóc:
“Cô, cô… sao lại độc ác thế? Tôi nói gì thì cũng là bậc trưởng bối của cô, sao có thể động tay động chân với tôi?!”
Tôi bật cười.
Bà ta làm tôi thấy ngứa tay hơn rồi đấy.
“Bà chị đang định ăn vạ tôi đấy à?”
“Ăn vạ cô? Cô không xứng để tôi làm thế!”
Cái bà “Tam đại thẩm” kia dứt khoát xé toạc lớp mặt nạ dịu dàng, ánh mắt sắc lẹm nhìn tôi như muốn rút gân lột da.
“Con nha đầu chết tiệt kia! Mày dám động đến con gái tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là bị người khác bắt nạt!”
17.
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe màu đen chạy vào sân.
Nhưng vừa thấy xe dừng lại, mặt bà ta lập tức biến sắc.
Ồ~ hình như có “món quà bất ngờ” đây.
“Noãn Noãn, có ai bắt nạt con không?!”
Mẹ ruột – cô Trần – là người đầu tiên lao về phía tôi.
Tôi nắm lấy tay bà, khẽ lắc đầu.
“Cũng không đến mức bị bắt nạt, chỉ là bị bà cô này đe dọa bằng lời nói lẫn hành vi tí xíu, tim bé nhỏ của con hơi bị tổn thương nhẹ.”
Sau đó tôi trơ mắt nhìn bà Tam đại thẩm bên kia trực tiếp diễn một màn biến mặt Tứ Xuyên ngay tại chỗ.
Bà ta run rẩy, sắc mặt tái xanh như giấy.
“Không… không có… tôi không đe dọa nó… Phó tiên sinh, anh phải tin tôi…”
“Ồ~ vậy là có đe dọa rồi ha?”
“Tôi không có mà…”
“Tsk tsk, bà chị à, thật ra không cần biến mặt vội đâu, mệt lắm.”
“Tôi hiểu mà – bà không cam lòng khi con gái mình bị đánh nên muốn trả đũa. Nhưng ngại đụng vào Phó Gia Dao, nên mới chọn tôi – một đứa mới về nhà, đơn độc dễ bắt nạt.”
“Thương con như bà, đúng là đáng quý. Con mình là bảo bối, con người khác là cỏ rác. Đánh trái đưa phải, quả thật là cao tay. Tôi hiểu, tôi đồng cảm, tôi tiếp nhận. Tôi xứng đáng bị bà đánh một bên mặt rồi chìa mặt kia ra cho đủ bộ…”
“Nói bậy! Con ranh kia, mày ăn nói hàm hồ cái gì đó?! Tao đánh mày hồi nào?!”
Bà ta cuối cùng cũng nổ tung, gào lên đầy tức giận.
“Hu hu~ bà ấy dữ quá, đáng sợ quá đi… mẹ ơi, con muốn về nhà…”
Tôi lập tức úp mặt vào lòng mẹ ruột, ôm chặt.
Vòng tay sau lưng tôi hơi khựng lại, sau đó một giọng nam lạnh lẽo quen thuộc vang lên:
“Đủ rồi! Đây không phải chỗ cho bà làm loạn. Có một số chuyện tôi nhịn là vì Tư Doanh. Tôi nợ nó, chứ không nợ bà!”
“Nếu bà vẫn không biết điều, tôi không ngại để bà trắng tay mà rời đi. Cút!”
“Quản gia, tiễn khách!”
“Phó tiên sinh! Phó tiên sinh! Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Em thật lòng với anh mà… Em yêu anh thật lòng mà…”
Sau đó bà ta còn gào khóc gì đó, tôi không nghe nổi nữa.
Vì tôi bỗng phát hiện ra một chuyện khiến da gà dựng đứng: hình như… tôi ôm nhầm người rồi?!
Cái cơ thể dưới tay tôi… cứng như đá. Mà tôi cũng cứng đơ theo luôn.
Một bàn tay to đùng gượng gạo vỗ lưng tôi hai cái. Trên đầu, giọng nói khô khốc vang lên:
“Đừng… đừng sợ. Ba đã dạy dỗ bà ta rồi. Cũng đã đuổi đi rồi. Sau này… sẽ không ai dám bắt nạt con nữa.”
Phát hiện tôi im thin thít, ông ta lại lúng túng thêm một câu:
“Ba cũng không được.”
18.
Sau đó, chuyện tôi bị “xoa đầu dỗ dành”, rồi bị “nắm tay tay” như trẻ con, tôi thật sự không muốn nhớ lại nữa!
Chỉ mong có thể hóa thân thành khúc gỗ vô tri, càng ngơ càng tốt!
Vụ ôm nhầm người thì thôi đi, lại còn gọi nhầm “ba” thành “mẹ”, tôi chỉ muốn độn thổ ngay lập tức!!!
Tức giận quá, tôi đá mạnh vào con heo cảnh chân ngắn đang sán lại bên cạnh. Cái con heo đáng ghét này, tôi mà không nể mặt người kia, là đã đem nó lên nồi hầm với hạt sen rồi!
Mà cái “tác phẩm kinh điển” đó, cũng là do ông ấy tặng tôi.
Không hiểu não ông ấy chập mạch kiểu gì, tự dưng lại mua tặng tôi một con heo cảnh nhỏ.
Theo lời mẹ ruột kể, thì ông ta đích thân bỏ việc, tự mình chọn heo, còn cẩn thận chọn con “hoạt bát năng động giống hệt con gái mình”.
Mà tôi thề — tôi nuôi heo không phải để vuốt ve đâu ạ!!!
Tôi nuôi là để chiên xào nướng luộc, để làm heo quay mật ong, thịt kho trứng cút, để từ heo béo đổi ra tiền mặt, hiểu chưa?!
Tôi đang cúi đầu dọa con heo con bằng ánh mắt sát khí thì bất ngờ bị một vòng tay ấm áp ôm lấy từ phía sau.
Tôi hơi giật mình, luống cuống muốn đẩy ra, nhưng người kia lại ôm chặt hơn.
“Bảo bối à, xin lỗi con, khiến con phải tủi thân rồi.”
“Đâu có đâu! Con mạnh mẽ lắm mà!”
“Nhưng trong mắt mẹ, thì con gái của mẹ đã chịu tủi thân rồi.”
Mũi tôi bỗng cay cay, tầm nhìn trước mắt cũng mơ hồ đi. Tôi cúi đầu, vùi mặt vào vai người trước mặt.
“Không sao đâu…”
Tôi khẽ nói, giọng nghèn nghẹn, cũng không rõ là đang dỗ người khác hay đang tự an ủi chính mình.
Hình như từ nhỏ đến lớn, câu tôi nói nhiều nhất chính là: không sao đâu.
Dù gặp chuyện gì — to hay nhỏ, khó hay dễ — phản xạ đầu tiên của tôi luôn là tự gồng mình lên giải quyết, tuyệt đối không muốn phiền đến ba mẹ.
Tôi biết rõ tình cảm của họ dành cho tôi — sự cưng chiều của ba mẹ, sự yêu quý của hai đứa em — tôi đều cảm nhận được.
Chỉ là, trong lòng vẫn có chút bất an mơ hồ, vẫn luôn muốn đối xử tốt với họ hơn nữa, tốt đến mức không ai có thể trách cứ điều gì.
“Có chứ, bảo bối ạ. Là có vấn đề đấy, là có liên quan rất lớn luôn!”
“Con hãy nhớ, bất kể gặp chuyện gì, bất cứ lúc nào, con đều có thể quay đầu lại, nhà mình vẫn ở đây. Giống như bây giờ, con có thể nhào vào lòng mẹ bất cứ lúc nào.”
“Đừng một mình gánh lấy mọi thứ, vì mẹ sẽ đau lòng.”
“Mẹ đã bỏ lỡ tuổi thơ của con rồi, mẹ không muốn lại bỏ lỡ quãng đời sau này.”
“Vâng~”
“Vậy nên, bảo bối à, hãy thử làm người ích kỷ một chút đi, để mẹ dẫn con đi một chuyến du lịch nói đi là đi nhé?”
Tôi: “……”