Skip to main content

5.

“Con nhỏ đó là ai thế? Dám đánh người nhà họ Phó ngay tại nhà họ Phó, gan to thật!”

“Chưa từng gặp bao giờ, mà nhìn cách ăn mặc thì đúng chuẩn nhà quê lên phố.”

“Không phải nghe đồn nhà họ Phó tìm được đại tiểu thư rồi sao? Chẳng lẽ là con nhỏ này?”

Tôi lười để ý đám tám chuyện phía sau, chỉ một lòng một dạ khóa chặt ánh nhìn vào cô gái còn lại trước mặt, bộ dạng như chỉ chờ một cái nhíu mày là sẵn sàng lao vào thêm hiệp nữa.

Còn cô gái kia thì ngay khi tiếng xì xào vang lên bốn phía, mắt liền đỏ ửng, nước mắt tuôn như vỡ đê, nhìn yếu đuối đến tội.

Nhưng lúc quay sang tôi, ánh mắt lại lộ rõ vẻ ngông cuồng chẳng thèm giấu giếm.

Tôi bật cười khẩy một tiếng. Giả bộ yếu đuối à?

Không chiều!

Thích diễn đúng không?

Vậy thì cho cô toại nguyện!

Tôi vung tay tặng liền một cú tát dứt khoát, đồng thời co chân phải lên, đá thẳng vào bụng dưới cô ta một phát không thương tiếc.

Ngay giây tiếp theo, tiếng hét đau đớn của cô gái vang vọng khắp căn phòng.

“Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi? Tôi sẽ méc ba tôi!”

Méc ba hay méc má cũng mặc kệ! Tôi hất tay, đang định xông lên bổ thêm một đòn thì mẹ ruột – cô Trần – đã nhanh chóng lao từ phía sau tới.

Bà lập tức chộp lấy tay tôi, giọng đầy lo lắng:

“Có sao không con? Tay có đau không? Có bị trầy chỗ nào không?”

Tôi: “……”

Chân phải đang giơ lên nửa chừng cũng lặng lẽ thu về.

Cô gái lúc nãy còn hung hăng, giờ thì lộ rõ vẻ hoảng loạn.

“Phó… Phó phu nhân.”

“Cô cũng biết gọi tôi là Phó phu nhân à?” – giọng cô Trần vẫn bình thản, nhưng ánh mắt thì lạnh tanh.

“Tôi nhớ Phó Bác đã có lời dặn trước, trong vòng nửa năm, hai mẹ con cô không được bén mảng tới Phó gia. Chuyện này lát nữa tôi sẽ đích thân hỏi lại ông ấy. Giờ thì lo mà nghĩ cách giải thích đi.”

“Quản gia, tiễn khách.”

Cô Trần không một lần quay đầu nhìn lại, chỉ chăm chăm nắm lấy bàn tay đỏ bừng của tôi mà xót xa.

Còn tôi thì đứng đó, giữa ánh mắt của bao người, đầu óc bắt đầu mông lung hỗn loạn: “……”

Khoan đã, thế giới này bị làm sao thế?

Những câu thoại vừa rồi là cái gì vậy?

Tại sao từng từ đều quen quen nhưng ghép lại thì tôi hoàn toàn không hiểu nổi?

Cái gì mà “đã dặn trước”, rồi còn “trong vòng nửa năm không được bén mảng đến Phó gia”?

Sao càng nghĩ tôi càng cảm thấy… hình như tôi với đám người này không sống cùng một chiều không gian?

Và thế là, ngay trong ngày đầu tiên bước vào nhà họ Phó, tôi bị… đánh sập tam quan.

Ba ruột còn chưa kịp gặp, tôi đã tự tay dán nhãn “tra nam cấp vũ trụ”.

Em gái ruột hình như là một coser đắm chìm trong thế giới anime.

Còn mẹ ruột? Tính cách dao động cực đoan, thuộc dạng cần theo dõi thêm để xác định thể loại.

6.

Sau đó, tôi mới biết một cái “bí mật không mấy bí mật” của nhà họ Phó.

Ví dụ như ba ruột tôi ấy, ngày xưa là một tay sát gái chính hiệu. Mãi đến khi gặp mẹ ruột – cô Trần – mới chịu hoàn lương, từ đó sống tử tế.

Chỉ là sau khi tôi bị thất lạc, có một lần ổng uống say rồi để lại “hậu quả”.

Mà cái “hậu quả” ấy, không may chính là người mà tôi vừa dùng cả tay lẫn chân để dạy dỗ một trận.

Cô ta tên là Phó Tư Doanh, con gái riêng của ba tôi với người phụ nữ khác – người mà sau này cũng được lén nuôi ở bên ngoài.

Mẹ ruột tôi – cô Trần – sợ tôi nhất thời không chấp nhận nổi chuyện này nên đã chủ động nhắn trước với ba tôi, bảo hai mẹ con họ dạo này bớt xuất hiện đi. Ai dè tôi lại “nhân phẩm bùng nổ”, vừa vào cửa nhà họ Phó đã đụng trúng ngay cái cảnh long trời lở đất: con ruột và con riêng đánh nhau chí tử.

Nhìn căn phòng màu hồng phấn trước mắt, tôi chẳng thấy vui nổi, chỉ thấy mình y như hũ dưa muối chình ình trên bàn trang điểm – lạc quẻ toàn tập.

Tôi ôm hũ dưa lên, viện cớ đi thăm hai đứa em để chào tạm biệt mẹ ruột, rồi thẳng thừng bước khỏi nhà họ Phó.

Còn phải tranh thủ tới trường xem hai đứa kia một chuyến chứ. Dù gì tới được Hải Thành đâu dễ, chưa biết lúc nào mới quay lại.

Chỉ là đời không như mơ, mộng đẹp thì như con lừa phát rồ, luôn biết cách tặng tôi một cú đá thật đau.

Sự thật là, xe tôi vừa lăn bánh khỏi khu biệt thự nhà họ Phó thì bị một chiếc xe màu hồng… lù lù chặn đầu.

Một cái đầu nhuộm hồng Barbie sát thương cao thò ra từ cửa kính. Nếu không phải cặp mắt xanh lét và cái môi đỏ chót đó khiến tôi nhận ra, chắc tôi cũng chẳng biết cô nàng là ai.

Phó Gia Dao. Em gái ruột của tôi.

“Này, lên xe!”

Giọng nói vênh váo vang lên như đang sai bảo người làm.

Cơ mà tôi đâu phải “này”, tôi cũng không định đổi xe, càng không có hứng tiếp chuyện. Tôi chỉ bảo tài xế tiếp tục chạy.

Không ngờ con Barbie hồng kia chẳng nói nhiều, lái xe vượt lên rồi phanh cái két, lùi ngược lại.

Khoảnh khắc xe cô ta đâm thẳng đuôi vào đầu xe tôi, tôi thề linh hồn tôi như sắp alt + f4 thoát khỏi cơ thể.

Tôi đưa tay ôm trán, cố gắng hít thở để giữ bình tĩnh.

Đến lúc này thì tôi xác định rồi – con này đúng là coser đi kèm “bệnh án tâm thần phân liệt nhẹ”.

Lần thứ hai cô ta gào bảo tôi lên xe, tôi cũng lười đôi co. Bước xuống, mở toang cửa ghế lái.

Trong đầu cũng đã chốt sổ: đưa xong hũ dưa muối là chuồn, chuồn càng nhanh càng tốt!

Cái nhà họ Phó này tôi chịu đủ rồi. Một cái trại dưỡng quái nhân chính hiệu!

Ông bố tra, con em điên, cái nào cũng chạm đúng điểm tử thần của tôi!

7.

Tôi không nói không rằng, bất ngờ vươn tay túm lấy cổ áo con nhỏ kia, vừa kéo vừa giật lôi cô ta ra khỏi xe.

“Cô làm gì đấy?! Làm gì?! Thả tôi ra! Cô buông ra!!!”

“Làm gì à? Đánh cô đấy!”

Tôi đổi tay, vung luôn ba cái tét vào mông con nhỏ, chẳng chút khách khí.

Nhìn cái đầu tóc Barbie hồng rực rỡ, lại nhớ đến hai đứa em nhà tôi ngoan ngoãn học hành chăm chỉ, nhìn lại cái mặt bôi bét lem nhem này, tôi tức điên. Không kiềm được liền giật phăng cái bộ tóc giả quái dị kia ném thẳng xuống đất.

“Á! Tóc giả của tôi! Màu Death Barbie Pink yêu quý của tôi!!”

“Cô dám đánh tôi? Cô dám đánh tôi?! Tôi sẽ méc mẹ!!”

“Méc đi! Có giỏi thì méc luôn tới hoàng đế thiên đình cũng được!!”

Suýt nữa.

Chỉ suýt nữa thôi!

Thân thể khỏe mạnh mà ba mẹ tôi nâng như trứng suốt hai mươi năm, chưa từng bị thương hay hoảng sợ, suýt nữa đã bỏ mạng tại cái ổ điên này rồi!

Tôi càng nghĩ càng tức.

Một luồng lửa giận như bốc thẳng từ gót chân lên đỉnh đầu. Tôi nhấc chân đá bay cặp cánh thiên thần đang dựng trước mũi xe, nghe bịch một tiếng thật đã.

Tôi không nhớ lần cuối cùng mình nổi cơn tam bành là lúc nào, chỉ biết sau lần đó, hai đứa em nghịch ngợm của tôi ngoan ngoãn như mèo, chẳng dám phạm lỗi thêm lần nào.

Tôi mặc kệ cái đứa đang run như cầy sấy bên cạnh, quay đầu lên xe, dặn tài xế chạy thẳng tới Đại học Hải Thành.

Xác định rồi, tôi với cái nhà họ Phó này là không đội trời chung.

Hũ dưa muối vẫn phải giao, vì ba mẹ tôi gửi gắm, không thể để hỏng mất tâm ý của họ.

8.

Trên đường đi, tôi vẫn không nhịn được mà gọi điện về nhà.

Đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.

“Mẹ~ Con nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ cả ba nữa…”

Gió luồn qua cửa sổ xe, thổi tung mấy sợi tóc mái trước trán tôi.

Nhưng bên kia lại im lặng lạ thường.

Ngay lúc tôi không nhịn được cúi xuống nhìn màn hình thì giọng mẹ – có chút nghẹn ngào – mới vang lên.

“Con gái ngoan… Mẹ cũng nhớ con. Nhưng chuyện này mình tránh cũng không tránh được. Chỉ trách mẹ không có phúc, không thể sinh con ra trong ngôi nhà này.”

“Nhưng mẹ ruột con cũng có nói rõ rồi, bà ấy chỉ muốn có cơ hội được ở bên con. Còn nhận hay không, vẫn là do con quyết định.”

“Nên con đừng sợ. Cứ xem như đi thăm họ hàng tạm thời thôi. Nửa tháng nữa, ba mẹ sẽ đến Hải Thành đón con về nhà.”

“Vâng…”

Tôi khẽ đáp, cố đè giọng xuống. Mắt cay xè, trước mặt dần mờ đi một tầng hơi nước.

9.

Lúc gặp lại hai đứa em, bọn nó rõ ràng bám tôi còn chặt hơn trước.

Con nhóc em út thì khỏi nói, vừa thấy tôi đã nhào vô ôm chặt, còn dính lấy tôi làm nũng:

“Chị ơi~ Em nhớ chị lắm luôn! Cái nhánh cây nhỏ của em mà không được chị yêu thương chăm tỉa thì sẽ mọc lệch, mọc xiên hết đó, nên chị đừng để mấy cái bọc đường ngoài kia dụ chị đi luôn nhaaa~”

Cậu em trai cũng không kém, kéo vạt áo tôi, khẽ lắc nhẹ người, ánh mắt lấp lánh:

“Chị ơi~”

“Rồi rồi, hai đứa tụi bay đủ rồi nha, sến súa dính như keo vậy có thấy giống cái giống gì không?”

“Một ngày làm chị, cả đời là chị! Chị mãi mãi là đại tỷ của tụi em, điều này suốt đời không thay đổi!”

Tôi vừa xoa đầu vừa cưng chiều dặn dò:

“Hai đứa nhớ thực tập cho đàng hoàng, ai mà biểu hiện tốt thì Tết này có thưởng – chị đích thân nướng heo sữa cho ăn!”

“Yeahhhhhh! Tuyệt vời quá đi~”

“Đại tỷ muôn năm!”

“Lần này em muốn ăn vị cay nồng nha!”

“Không được! Rõ ràng lần trước nói rồi, lần này phải là vị mật ong chứ!”

“Gì hả? Em không nhớ có nói vậy nha…”

“Anh chơi ăn gian!”

Tôi nhìn hai đứa nhỏ cãi nhau chí chóe mà không nhịn được cười phá lên – là nụ cười thật sự, từ trong lòng.

Cảm giác xa lạ ban đầu khi bước vào nhà họ Phó, hay vụ va chạm bất ngờ với con Barbie hồng lúc nãy, tất cả tự dưng như tan biến cả.

Tôi vẫn là tôi – chưa bao giờ thay đổi.

Tôi có một mái nhà, có ba mẹ luôn thương yêu, có hai đứa em vừa ồn ào vừa dễ mến. Bọn họ vẫn ở đó, chưa từng rời xa tôi dù chỉ một bước.

10.

Lần thứ hai quay lại nhà họ Phó, tâm trạng tôi đã bình ổn hơn nhiều. Và lần đầu tiên, tôi cũng được diện kiến ba ruột của mình – Phó Bác.

Ông ta mặt lạnh như tiền, nhíu mày nhìn tôi, chẳng hề có chút xúc động nào khi gặp lại người thân thất lạc bao năm. Càng không có nổi một lời quan tâm, câu đầu tiên mở miệng đã là chất vấn lạnh ngắt:

“Nghe nói… con đánh Tư Doanh?”

Tôi nhìn thẳng vào hàng chân mày và ánh mắt giống tôi đến kỳ lạ, khẽ cong môi một cách lịch sự, cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi khi tôi lạnh mặt, hai đứa em ở nhà lại lập tức im như thóc.

Biểu cảm thế này đúng thật là khó mà thân thiện nổi.

“Nghe nói? Nghe ai nói? Là cô Tư Doanh mà ông nhắc tới à?”

“Vậy thì đúng lúc rồi. Chính cô Tư Doanh đó cùng vài người ngoài nữa, ba đánh một, ỷ đông hiếp yếu, đánh em gái ruột của tôi là Phó Gia Dao. Tôi chỉ đơn giản là ra tay… dạy dỗ cô ta một chút thôi.”

“Con đang trách ba à?”

“Tôi chỉ đang trình bày sự thật.”

“Tư Doanh… cũng là em gái của con.”

“Ồ, vậy thì sao?”

“Ba hy vọng các con có thể sống hòa thuận.”

“Rồi để tôi mắt trân trân nhìn một đứa em gái ‘sinh ngoài’ đánh em gái ruột của mình à? Xin hỏi, tôi bị khùng hay bị ngu?”

“Con không sợ ba?”

“Tôi việc gì phải sợ ông?”

Tôi liếc qua gương mặt đang đen như đáy nồi bên kia, thầm nghĩ người này chắc có vấn đề về nhận thức thật. Tôi đâu có dựa vào ông, cũng chẳng cần gì ở ông. Bực lên tôi có thể quay lưng bỏ đi bất cứ lúc nào, phía sau tôi còn có gia đình chống lưng. Ông tính là gì?

Cùng lắm thì… chỉ là một người có liên quan máu mủ nhưng hoàn toàn xa lạ mà thôi.

Nếu không phải vì sợ ba mẹ bị dây dưa, tôi cũng chẳng cần phải mò tới Hải Thành làm gì cho mệt.