Trong lần thưởng mai ấy, ta nhìn thấy Thẩm Thanh, cháu trai của Nhị Lang. Hắn thật sự rất giống Nhị Lang, đến mức ta lập tức quyết định rằng, con gái ta nhất định phải gả cho hắn.
Giống như thể, chính ta đã gả cho Nhị Lang.
Thế nhưng, đứa con gái ấy lại giống hệt cha nó, khiến người ta chán ghét. Ta đã bày ra biết bao nhiêu mưu kế, vậy mà nó vẫn không chịu ngoan ngoãn nghe lời, gả cho Thẩm Thanh.
Cuối cùng, nó còn liên thủ với cha nó, đưa ta ra trang viên.
Ông trời có mắt, đã cho ta một cơ hội trọng sinh.
Ta tuyệt đối sẽ không tái giá với Lương Hiên, cũng tuyệt đối không sinh ra đứa con bất hiếu ấy.
Lương An, ngươi chẳng phải đang đắc ý sao?
Kiếp này, ta sẽ không để ngươi được sinh ra trên thế gian này.
Lợi dụng màn đêm, ta khoác lên mình chiếc áo cưới đỏ, trèo tường chạy đi như điên dại.
Lần này, ta nhất định phải gả vào nhà họ Thẩm, làm quả phụ giữ tiết cho Nhị Lang.
Dựa vào ký ức kiếp trước, ta tránh hết những tuyến đường có thể bị chặn, cuối cùng cũng đến được Thẩm phủ.
Dù nhà họ Thẩm có chút kinh ngạc, nhưng chẳng nói gì nhiều, rất nhanh đã chấp nhận ta.
Từ đó, ta trở thành nữ nhân của Thẩm gia, lòng vui sướng không ngớt.
Ta nhất định sẽ thay Nhị Lang hiếu thuận với cha mẹ, chăm sóc tốt gia đình của chàng.
Nhà họ Thẩm gia phong nghiêm ngặt, mỗi ngày từ giờ Mão ta phải dậy để hầu hạ, giúp mẹ chồng mặc áo, rửa mặt, đến giờ Hợi mới được trở về viện của mình.
Đại tẩu vì phải chăm con, việc hầu hạ cha mẹ chồng đều rơi xuống vai ta. Điều này ta có thể thông cảm, huống hồ đứa trẻ ấy lớn lên lại giống hệt Nhị Lang.
Người đời đều ca tụng ta trọn nghĩa, người nhà họ Thẩm cũng nói sẽ giúp ta xin triều đình ban cho tấm biển “Trinh tiết liệt nữ”.
Cha mẹ ta không làm gì được, chỉ đành giúp đỡ không ít cho con cháu nhà họ Thẩm, để ta ở nhà ấy được dễ thở hơn.
Thế thật tốt, hai nhà hòa thuận, cuối cùng ta cũng xem như đã không phụ lòng Nhị Lang.
Năm thứ tư sau khi gả vào Thẩm gia, cha mẹ ta cùng gia đình chuyển đến Cố Đô. Trước khi đi, mẫu thân lưu luyến không yên, khuyên ta cùng đi theo họ.
Nực cười thật! Ta sống là người nhà họ Thẩm, chết là ma nhà họ Thẩm.
Sau khi gia đình dọn đi, cha mẹ chồng bắt đầu nghiêm khắc hơn với ta.
Giữa mùa hè, mẹ chồng nói trong phòng có muỗi, bà không chịu được mùi nhang muỗi, cũng không muốn hạ màn che vì nóng bức. Thế là, ta phải thức trắng đêm để quạt đuổi muỗi cho bà.
Cha chồng ăn trưa xong muốn có một bát chè đậu xanh ướp lạnh để giải nhiệt, nhưng lại không ăn đồ quá lạnh. Ông muốn chè chỉ có một lớp băng mỏng nổi lên bề mặt, khi mang từ hầm băng ra, băng tan vừa đủ để chè có độ lạnh thích hợp.
Thế nên, mỗi bữa trưa, ta phải đứng trong hầm băng, ôm bát chè, run rẩy đợi lớp băng đông lại, sau đó đội nắng gắt mang chè lên cho ông.
Một lần, hai lần thì còn chịu được, nhưng ngày nào cũng vậy, ta bắt đầu không kham nổi. Ta tìm mẹ chồng xin giảm bớt, nhưng bà mắng ta bất hiếu, nói ta không xứng làm con dâu nhà họ Thẩm, dọa sẽ đuổi ta.
Ta sợ hãi, vội vàng xin lỗi, nhưng trong lòng dần dâng lên nỗi hối hận.
Những năm gả cho Lương Hiên, ta sống trong nhung lụa, chưa từng vào bếp, càng chưa bao giờ phải chịu khổ sở thế này.
Càng ngày, cha mẹ chồng càng quá quắt. Họ nghĩ đủ mọi cách hành hạ ta, đến nỗi cả gia nhân trong nhà cũng khinh thường ta.
Đứa cháu trai ta từng yêu mến, Thẩm Thanh, thậm chí còn đánh đập ta không chút nể nang.
Sao lại thành ra thế này? Nhà họ Thẩm là gia đình trung liệt, ta hiểu quy củ nghiêm ngặt của họ, nhưng không hiểu sao họ lại đối xử với ta như vậy. Có phải ta đã làm gì sai không?
Theo thời gian, Thẩm gia càng ngày càng bóc lột ta, lòng ta dần dâng lên nỗi hối hận.
Ta lén quay về Lương phủ thăm dò, thấy Lương Hiên đã tái hôn. Vợ mới của chàng đoan trang, hiền hậu, họ còn có một cô con gái. Dù diện mạo không giống, nhưng cử chỉ và giọng nói lại hệt như Lương An.
Vì tự ý rời khỏi phủ, khi trở về ta bị một trận đòn chí tử.
Ta tức giận chất vấn họ: “Ta cũng là con gái nhà danh gia vọng tộc, sao các người dám đối xử với ta như thế?”
Đại tẩu cười nhạt bên cạnh: “Đây chẳng phải là ngươi tự mình chạy tới sao? Ai ép ngươi?”
Để ngăn ta tìm đến gia đình ở Cố Đô cầu cứu, người nhà họ Thẩm nhốt ta trong phòng củi, mỗi ngày chỉ cho ăn cơm thừa canh cặn.
Người ngoài chỉ biết rằng ta ở ẩn giữ tiết vì Thẩm Nhị Lang, sống khép kín, còn Thẩm gia lại nhận được không ít lời khen vì danh tiết của ta.
Hôm đó, đầu tóc ta rối bời, nhân lúc gia nhân quên khóa cửa, ta lẻn ra ngoài, đem chiếc vòng tay duy nhất trên người đi cầm lấy tiền.
Ta vào tiệm thuốc, mua một gói thuốc chuột.
Nhân lúc không ai để ý, ta lẻn vào bếp, bỏ thuốc chuột vào nồi cháo.
Đáng tiếc thay, nồi cháo không hạ gục được người nhà họ Thẩm, ngược lại, họ phát hiện ra ta và đánh ta đến thoi thóp.
Cận kề cái chết, dường như ta lại thấy ánh lửa đỏ rực. Nếu có thể, ta chẳng muốn quay về quá khứ.
Hãy để ta chết trong ngọn lửa ấy!
[ TOÀN VĂN HOÀN]