10.
Trước lễ Đoan Ngọ, ta đã kịp trở về kinh thành.
Thấy ta trở về, mẫu thân mới thở phào nhẹ nhõm, bàn bạc với phụ thân xem sẽ đi tắm thuốc ở đâu.
“Hay là đến bể tắm ở Thập Lâm Pha? Nơi ấy nằm trên sườn núi, cảnh sắc rất tao nhã,” phụ thân đề nghị.
Mẫu thân lắc đầu: “Nơi ấy xa quá, đi chẳng qua là làm cho có hình thức, cứ chọn chỗ nào gần gần thì hơn. Ta thấy bể tắm ở khu vườn nhà họ Đổng vừa tiện lại vừa gần.”
Phụ thân thoáng vẻ khó xử: “Nhưng bể tắm ở nhà họ Đổng làm sao so được với Thập Lâm Pha? Chỗ ấy không yêu cầu quan chức, người ra vào phức tạp, e rằng làm mẹ con nàng chịu thiệt thòi.”
Mẫu thân vẫn khăng khăng: “Ta thấy đi chỗ ấy là được rồi.”
Ta cũng lên tiếng: “Nghe theo mẫu thân đi. Dù sao cũng chỉ đến đó điểm danh, ai lại thật sự đi ngâm mình trong bể thuốc đâu.”
Phụ thân có chút không vui: “Ta thì muốn ngâm thật đấy! Đây là bể tắm hoàng gia, một năm mới có một lần, hai mẹ con các nàng đúng là chẳng biết hưởng thụ!”
Đến ngày hôm đó, ta và mẫu thân theo phụ thân đi từ sáng sớm. Mẫu thân đề nghị phụ thân vào bể ngâm mình, còn bà sẽ dẫn ta dạo một vòng quanh khu vườn.
Bể tắm ở khu nhà họ Đổng tuy đơn sơ nhưng diện tích rất rộng, có hơn bốn mươi bể lớn nhỏ.
Rất nhiều quan viên và gia quyến chỉ đến đó điểm danh, đi dạo vài vòng, dùng nước nóng có pha thảo dược để rửa tay rửa mặt, coi như đã xua tan uế khí.
“An An, phía trước hình như ít người. Chúng ta qua đó rửa tay lau mặt nhé,” mẫu thân chỉ vào một bể tắm bị cây cối che khuất, nói.
“Quả là nơi yên tĩnh,” ta gật đầu, chuẩn bị đi qua, thì nghe mẫu thân kêu lên: “Ôi chao, túi thơm của ta không thấy đâu, chắc là rơi trên đường rồi. Con cứ qua trước đi, ta quay lại tìm chút rồi đến ngay.”
Khu bể tắm có người canh gác, dân thường không vào được, lại có nha hoàn và bà tử đi theo, hẳn không xảy ra chuyện gì.
Ta mỉm cười đồng ý.
Đến gần bể thuốc, một nha hoàn nói: “Tiểu thư, bên kia có trà bánh. Chúng nô tỳ qua lấy một ít, sẽ quay lại ngay.”
Ta gật đầu: “Được, các ngươi nhanh đi rồi về.”
Chờ mọi người rời đi, ta ra hiệu bằng mắt cho bà tử đi cùng. Bà ta nhanh chóng ra tay, đánh ngất nha hoàn còn lại bên cạnh ta, rồi kéo nàng ta giấu sau gốc cây lớn.
Bà tử nhanh nhẹn lấy từ trong tay áo ra một bọc đồ, nhặt thêm một hòn đá lớn buộc chung vào. Sau đó, bà ta ném thẳng bọc đó xuống bể nước.
Giữa làn hơi nước mịt mù, chỉ nghe thấy tiếng “tùm”, không phân biệt được thứ gì rơi xuống.
Rồi lại có thêm một tiếng “tùm” nữa. Khóe môi ta khẽ nhếch lên.
Không lâu sau, mẫu thân chậm rãi bước tới. Thấy ta vẫn đứng bên bể nước, bà thoáng vẻ ngạc nhiên, nhìn quanh không thấy nha hoàn, liền hỏi: “Tiểu Hồng đâu rồi?”
“Con bé bị hơi nước làm cho ngất, ta đã bảo người đưa ra sau nghỉ ngơi rồi.”
Mẫu thân thoáng giận, nhưng lại nhìn xuống bể nước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tan bớt hơi nóng trên mặt nước.
“Trong bể hình như có người,” mẫu thân nhìn kỹ, lập tức hoảng hốt.
“Người đâu! Mau cứu người! Mau cứu người!”
Ta khoanh tay, mỉm cười đứng nhìn mẫu thân hô hoán.
Người được kéo lên là Thẩm Thanh. Không biết bằng cách nào, hắn lại ngất trong bể, cùng với hắn còn có mấy chiếc khăn lụa và áo tắm.
Vì hôn mê dưới nước quá lâu, hít phải không ít dược liệu trong nước nóng, phổi của Thẩm Thanh bị tổn thương nghiêm trọng, cơ thể gần như trở thành phế nhân.
11.
Mẫu thân chịu cú sốc không nhỏ, quả thật đổ bệnh.
Ta đến thăm bà, bà nắm chặt tay ta, nước mắt lưng tròng:
“An An, Thẩm Thanh trở thành như thế, e rằng sau này khó mà lấy được vợ. Thật đáng thương biết bao. Con từ nhỏ vốn có lòng nhân hậu, hay là con gả cho nó, được không?”
Ta gạt tay mẫu thân ra, lạnh nhạt đáp:
“Hắn trở thành thế này đều là tự làm tự chịu. Nếu hắn không lẩn quẩn bên bể thuốc để mưu đồ bất chính, thì làm gì đến nỗi này.”
Đôi mắt mẫu thân trợn tròn:
“Con… con đều biết hết sao?”
Họ đã sớm bỏ vào bể thuốc một lượng lớn bột xương bồ, trộn lẫn với lưu huỳnh trong nước suối nóng. Ai hít phải thứ nước ấy không lâu sẽ mê man ngủ thiếp đi.
Nếu khi đó, ta “vô tình” ngã vào bể, Thẩm Thanh theo kế hoạch sẽ ra tay cứu ta. Sau đó, đại phu sẽ kết luận rằng ta ngất xỉu do ngâm nước thuốc quá lâu, thậm chí suýt mất mạng nếu không được cứu kịp thời.
Với ân cứu mạng và tình cảnh cứu vớt giữa nước, ta không gả cho Thẩm Thanh cũng không xong.
Đây là kế hoạch mẫu thân và Thẩm phu nhân đã bàn bạc với nhau.
Còn ta, chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Bọc đồ ném xuống nước hôm ấy chứa không chỉ bột xương bồ mà còn một lượng lớn lưu huỳnh. Thẩm Thanh nghĩ rằng ta đã rơi xuống, liền nhảy xuống cứu. Nào ngờ, hắn chưa kịp làm gì đã bị ngất.
Nước trong bể là suối nóng lưu động, đến khi người ta vớt hắn lên, toàn bộ thuốc trong nước đã bị dòng nước cuốn sạch. Ai cũng nghĩ đây chỉ là một tai nạn do ngâm thuốc quá lâu.
Ta chẳng qua chỉ dùng kế của họ để trả lại cho chính họ.
“Con… con thật nhẫn tâm!” Mẫu thân nghiến răng, chỉ thẳng vào ta.
“Con có nhẫn tâm bằng người không? Vụ cháy ở nhà Trương Ỷ, vụ cướp ở Bắc Sơn, tất cả chẳng phải đều do người bày ra? Người bảo Nhị phu nhân họ Tần dẫn Chu phu nhân tham dự yến tiệc, còn mua chuộc Tuyên đầu bếp lén rắc bột than, gây ra trận hỏa hoạn, rồi dẫn Chu Oánh vào thư phòng.”
Ta nhìn thẳng vào bà, giọng lạnh lùng.
“Tiểu Hồng là người của mẹ, đúng không? Khi xảy ra cháy, nàng ta cố ý dẫn con đến góc khuất, làm chậm trễ thời gian thoát thân của con. Cũng may mạng con lớn, dù bị xà ngang đè trúng vẫn thoát ra được.”
Mẫu thân lắc đầu, phân trần:
“Ta không ngờ xà ngang sẽ rơi xuống. An An, ta không muốn hại con. Ta làm tất cả chỉ để con có thể thuận lợi gả vào nhà họ Thẩm.”
“Người muốn gả vào nhà họ Thẩm là người, không phải con! Người vẫn luôn day dứt muốn gả cho Thẩm Nhị thúc, không phải con! Con chỉ mong người nhà họ Thẩm đều chết đi cho xong.”
“Con… con biết hết rồi…”
Mẫu thân lảo đảo lùi lại, vẻ mặt thất thần, nhưng trong giây lát, ánh mắt bà lại sáng lên.
“An An, con là con gái ngoan của mẹ. Mẹ cầu xin con, hãy gả cho Thẩm Thanh, coi như hoàn thành tâm nguyện của mẹ, bù đắp cho tiếc nuối thời trẻ của mẹ, có được không?”
Bà nhìn ta van nài.
Ta lắc đầu, đáp lạnh lùng:
“Thẩm Thanh đã xong đời rồi. Để báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ và những việc mẹ đã làm với con, con sẽ nói với cha rằng mẹ bị tổn thương tinh thần vì vụ hỏa hoạn lần trước, cần về trang viên để tĩnh dưỡng.”
Trước đó, ta đã nói với phụ thân rằng mẫu thân có biểu hiện bất thường, tinh thần hoảng hốt, hành xử lộn xộn, và dặn người để ý.
Mẫu thân nghe vậy, ánh mắt lạnh đi:
“Con muốn nói với cha? Ta khuyên con đừng làm thế. Thân thể ông ấy bây giờ đã không như trước.”
“Ý mẹ là cuốn sổ ghi chép những món ăn kỵ nhau mà Tuyên đầu bếp đã đưa mẹ sao?”
Ta nhắc đến, trong lòng hận ý dâng tràn.
Người vô tội nhất trong chuyện này chính là phụ thân. Sai lầm duy nhất của ông là cưới phải một người vợ điên như mẫu thân, khiến ông đời trước phải sớm lìa đời.
Mẫu thân giận dữ, định lao đến đánh ta:
“Lương An, con là con gái ta. Sao con dám đứng cùng phe với bọn họ? Chính bọn họ hại ta không thể gả vào nhà họ Thẩm!”
Ta vừa lùi lại vừa hô gọi gia nhân:
“Mau đến đây, gọi đại phu! Mẫu thân lại phát bệnh rồi!”
Thuốc của người Hồ quả thật lợi hại. Vài thang thuốc pha trong trà của mẫu thân khiến bà thần trí bất minh, đến đại phu cũng không chẩn ra nguyên nhân.
Ta khuyên phụ thân rằng kinh thành nhiều lời ra tiếng vào, không thích hợp để dưỡng bệnh. Tốt nhất nên đưa mẫu thân về trang viên gần chùa để tĩnh dưỡng, khi khỏe sẽ đón bà về.
Phụ thân dù đau lòng nhưng vẫn đồng ý, đưa mẫu thân đến một trang viên gần tự viện nhất.
Một năm sau, nghe tin mẫu thân phát bệnh, vô tình làm đổ đèn lồng, khiến bản thân bị thiêu chết trong phòng.
Ta và phụ thân đều thương xót khôn nguôi.
Nhưng ngày tháng vẫn phải trôi qua. Phụ thân nhờ ngoại tổ ở Cố Đô giúp ta tìm mối hôn sự thích hợp. Cố Đô toàn danh gia vọng tộc, nhiều thiếu niên tài năng.
Không lâu sau, nhà họ Thẩm truyền ra tin dữ. Một thiếp thất họ Chu vì không chịu nổi sự hành hạ của cha mẹ chồng, đã bỏ độc vào cơm canh, khiến cả nhà chết thảm.
Thẩm Thanh may mắn thoát chết vì ăn khác đồ với họ.
Nhìn cảnh cả nhà bị đầu độc chết, hắn phun mấy ngụm máu, vừa khóc vừa gào:
“Không phải thế này, không phải thế này. Nhà ta hòa thuận, vợ đẹp, con ngoan, không đáng phải thế này! Chu Oánh, ngươi là độc phụ! Đáng chết phải là ngươi, đáng chết là ngươi!”
Ta chỉ thờ ơ lắng nghe, chẳng mấy bận tâm.
Ngoại bà và đại cữu mẫu gửi thêm vài danh sách, bảo ta chọn phu quân, khiến ta đau đầu không ít.
Trương Ỷ viết thư kể về phong cảnh Tây Vực, còn mời ta đến chơi.
Ta động lòng, hồi âm hỏi nàng: “Ở Tây Vực có gà để ăn không?”
Phụ thân đã khỏe mạnh, nghe nói thượng thư bộ Lại sắp cáo lão hồi hương, phụ thân là ứng cử viên sáng giá nhất để kế nhiệm.
Những tháng ngày tươi đẹp đang chờ ta phía trước!