8
Tôi chuyển cho mẹ tôi 10 triệu, còn đăng ký cho bà một tour du lịch ngắn ngày để dẫn Đa Đa đi chơi thư giãn.
Trẻ con mà, ra ngoài chơi nhiều một chút là sẽ quên đi những điều buồn bực.
Còn Trần Tú Quyên, tôi cũng chẳng buồn chờ cô ta gọi lại nữa. Tôi quyết định chủ động ra tay.
Tôi liên hệ với một người bạn luật sư, nhờ anh ấy gọi điện cho Trần Tú Quyên. Nội dung rất đơn giản: nói rằng tôi đang nợ rất nhiều tiền bên ngoài, không thể trả nổi nữa, chỉ còn cách lấy căn nhà thế chấp. Bảo cô ta tranh thủ về nhà dọn đồ, vì nhà sắp bị ngân hàng phát mãi rồi.
Hiệu quả của cuộc gọi đó rất rõ ràng. Ngày hôm sau, Trần Tú Quyên đã gọi cho tôi, bảo tôi về nhà dọn dẹp, nói có chuyện cần bàn.
Tôi cố tình ăn mặc lôi thôi, tóc tai rối bù, mắt quầng thâm như gấu trúc rồi đến nhà. Còn chưa bước vào cửa đã nghe tiếng mẹ vợ vang lên:
“Cái đồ súc sinh đó mà cũng dám làm mất luôn cả căn nhà!”
“Tú Quyên à, nghe lời mẹ, ly hôn đi! Loại đàn ông này giữ lại làm gì?”
“Nó giờ nhà không còn, việc không có, lại ôm một đống nợ, không mười năm hai mươi năm thì đừng mong ngóc đầu lên nổi. Con mà theo nó chỉ có khổ.”
Trần Tú Quyên thở dài: “Con cũng muốn ly hôn chứ, nhưng mà… Vương Hồ Dũng nợ nhiều như thế, cũng là nợ chung vợ chồng, con ly hôn rồi cũng phải gánh đống nợ đó, con không muốn.”
“Chậc!” Mẹ vợ cau mày: “Lúc bảo con vay tiền cho em trai khởi nghiệp, là tính để Vương Hồ Dũng trả giùm mà, giờ thì sao? Nợ của nó còn nhiều hơn nợ con.”
“Thôi, đừng nói nữa, để con nghĩ cách khác. Ly hôn thì chắc chắn phải ly, nhưng khoản nợ thì tuyệt đối không được dính dáng đến con.”
Nghe đến đây, tôi mừng thầm trong bụng — kế hoạch của mình cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.
Tôi đè nén sự vui mừng trong lòng, làm bộ đau khổ bước vào nhà, vừa vào liền bị ánh mắt như dao của mẹ vợ đập vào mặt.
“Trốn nợ ngoài kia mấy hôm rồi, giờ mới biết đường về à!”
“Giờ hay rồi đấy, mất luôn cả nhà, anh vui lắm chứ gì?”
“Vương Hồ Dũng, ngày xưa tôi gả Tú Quyên cho anh là vì thấy anh biết lo, biết nghĩ, ai ngờ giờ nhìn xem anh thành cái dạng gì. Đầu tư cổ phiếu á? Cũng chẳng khác gì cờ bạc!”
“Không những ôm đống nợ, còn làm mất luôn cả căn nhà.”
“Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không để con gái tôi sống với hạng người như anh! Hai người ly hôn ngay lập tức cho tôi!”
Tôi lập tức quỳ xuống trước mặt mẹ vợ: “Con không ly hôn đâu, con nhất định không ly hôn!”
“Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, tất cả cũng chỉ vì con muốn lo cho gia đình này thôi…”
“Hừ, lo cho cái nhà này?”
“Nếu thật sự vì cái nhà này, thì ngày xưa anh đã không bồng bột nghỉ việc! Không phải chỉ có 50 triệu thôi sao? Sao mà keo kiệt đến mức ấy? Giờ anh thấy hậu quả chưa?”
“Tiền mất, nhà mất, vợ cũng sắp mất!”
Tôi cúi đầu xin lỗi: “Vâng, vâng, là lỗi của con. Con biết sai rồi. Con xin mẹ đừng để Tú Quyên ly hôn với con.”
“Giờ con chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi Tú Quyên thôi…”
“À đúng rồi, em trai đâu? Nó còn nợ con hơn 500 triệu chưa trả đấy! Nó trả tiền thì nhà này không cần phát mãi nữa!”
Tôi vỗ trán, đứng bật dậy rồi kéo tay Trần Tú Quyên, nói bảo em trai cô ta trả tiền.
Trần Tú Quyên hất mạnh tay tôi ra, rồi tát thẳng một cái vào mặt tôi: “Vương Hồ Dũng, anh tỉnh táo lại đi, số tiền đó là tôi cho em trai, không phải cho mượn! Muốn nó trả lại? Anh điên à?!”
“Mẹ tôi nói đúng, anh nhỏ nhen, keo kiệt, có tí tiền cũng không muốn chi, đáng đời anh ôm đống nợ như vậy!”
“Tôi muốn ly hôn với anh! Đống nợ đó, anh tự mà lo! Tôi không đời nào chịu chung với anh đâu!”
Cái tát làm tôi choáng váng, lửa giận và sự uất ức dồn nén bao lâu nay trong tôi lập tức trào lên.
“Ly hôn à? Ha, Trần Tú Quyên, lúc tôi muốn ly hôn thì cô không chịu. Giờ cô muốn ly hôn thì tôi cũng không đồng ý. Có giỏi thì đi mà kiện!”
“À quên nói cho cô biết, nếu cô ly hôn với tôi, đống nợ này cô cũng gánh một nửa. Cứ chia đều ra, mỗi người chỉ có… hơn tám trăm triệu thôi.”
Tôi ngồi phịch xuống giường, chân bắt chéo, thảnh thơi nhìn khuôn mặt Trần Tú Quyên ngày càng sa sầm lại.