7
Sau vài ngày “tìm việc”, tôi bắt đầu mang tiền về nhà.
Mỗi lần về, tôi lại thần thần bí bí móc từ túi ra những tờ tiền màu đỏ.
Có hôm là ba năm triệu, có hôm tám chín triệu.
Trần Tú Quyên hớn hở nhận tiền, hỏi tôi lấy đâu ra. Tôi cười hì hì:
“Chẳng phải tìm không ra việc sao, nên tôi hỏi mấy người bạn cũ xem có đường nào không.”
“Thế là Hổ Tử nói có một đường, kiếm tiền rất nhanh, hỏi tôi có muốn làm không.”
Trần Tú Quyên gật gù, vui vẻ cầm tiền đi vào phòng.
Tối hôm đó, tôi nghe cô ta gọi điện cho mẹ trong nhà tắm:
“Ừ, làm lành rồi.”
“Tìm được việc rồi, lương còn cao hơn trước, một ngày kiếm cả chục triệu.”
“Yên tâm đi, chuyện vay tiền anh ấy không biết đâu. Mà biết thì sao? Cũng phải là anh ấy trả. Dù gì cũng là nợ chung của vợ chồng mà.”
“Không có chuyện ly hôn đâu. Nếu anh ấy còn dám nhắc đến ly hôn, con lại vay thêm ít nữa, hehe.”
Cô ta thật sự xem tôi là kẻ ngốc để tùy tiện lừa gạt sao?
Suốt một tuần sau đó, tôi ngày nào cũng mang tiền về nhà, khiến Trần Tú Quyên vui đến mức cười không ngậm miệng được.
Giờ ngày nào cũng vậy, vừa thấy tôi về, cô ta đã đứng đợi ở cửa, mặt đầy mong chờ nhìn tôi.
Tôi mỉm cười đáp lại, rồi rút tiền từ trong túi ra đưa cho cô ta.
Mọi chuyện kéo dài đến ngày thứ mười, đúng lúc tan làm, tôi cố tình không về, mà nhắn cho cô ta một tin bí ẩn:
“Hôm nay có chút việc, không về được.”
Sau đó, tôi tắt máy.
Ngày thứ mười một, tôi vẫn không về, còn nhắn bảo cô ta nhớ khóa kỹ cửa nẻo.
Ngày thứ mười hai, tôi cử nhóm diễn viên thuê sẵn đến nhà tìm tôi.
Họ cầm gậy, giả vờ là chủ nợ cho vay nặng lãi, ép Trần Tú Quyên nói ra tôi đang trốn ở đâu.
Trần Tú Quyên sợ đến suýt tè ra quần, đợi đám người kia đi rồi thì vội vàng thu dọn đồ đạc, về nhà mẹ đẻ.
Kế hoạch của tôi coi như thành công một nửa.
Đến ngày thứ mười lăm, tôi gọi điện cho Trần Tú Quyên lần đầu tiên.
“Xin lỗi em, Tú Quyên… anh… anh đầu tư thất bại rồi, Hổ Tử bỏ trốn, anh cũng bị dồn đến mức không dám về nhà nữa…”
“Anh cứ tưởng mình kiếm được chút tiền, nào ngờ…”
“Dạo này em đừng về nhà, cứ ở bên nhà mẹ, bọn họ tìm không thấy anh chắc chắn sẽ chờ ở nhà đấy.”
Mẹ vợ lập tức giật lấy điện thoại, chửi om lên:
“Đồ súc sinh, cờ bạc thì thôi đi, sao lại kéo cả Tú Quyên xuống hố?”
“Anh có biết nó bị anh hại thảm đến mức nào không?”
“Đồ vô lương tâm, sao không chết ngoài đường cho rồi!”
Tôi không đáp, mặc bà ta mắng. Đợi bà ta mắng chán, tôi mới bắt đầu xin lỗi, hối lỗi, nói đủ lời ngon ngọt:
“Mẹ à, mẹ yên tâm, nợ này con nhất định sẽ trả hết. Chỉ xin mẹ cho con thêm chút thời gian.”
“Đồ @#%&\*!” Mẹ vợ chửi thêm mấy câu nữa, tôi vội vàng cúp máy.
Tôi đoán chắc chắn bà ta sẽ xúi Trần Tú Quyên ly hôn, vì giờ tôi không có việc làm, lại gánh đống nợ to tướng.
Theo đuổi tôi, Trần Tú Quyên chẳng còn cách nào giúp được em trai nữa.
Tôi chỉ cần yên lặng ngồi chờ cô ta gọi đến nói muốn ly hôn là xong.
Nhưng tôi chờ mãi không thấy, lại nhận được điện thoại của mẹ tôi.
Bà nghẹn ngào qua điện thoại: “Đại Dũng à, vợ con… nó gửi Đa Đa về đây rồi.”
“Ôi trời, con không biết đâu, người con bé toàn mồ hôi khô lại bết dính, tóc tai thì rối bời từng lọn.”
“Mẹ mới nấu cho nó bát mì, nó ăn ngấu nghiến luôn. Mẹ nhìn mà xót lắm… một đứa trẻ nhỏ như vậy, không biết ở nhà ngoại bị đối xử ra sao, đến bữa cơm cũng không có.”
“Lúc ngủ cứ bị giật mình tỉnh dậy rồi khóc nức nở… con không biết đâu…” Giọng mẹ lại nghẹn ngào.
Nghe mẹ kể, tim tôi như bị ai bóp nghẹn.
Trước đó để vở kịch thêm thuyết phục, tôi đã đưa Đa Đa về quê.
Tôi tưởng Trần Tú Quyên đưa Đa Đa về nhà ngoại, dù không chăm lo nhiều thì ít nhất cũng cho ăn mặc đầy đủ.
Nhưng tôi không ngờ, cô ta lại có thể nhẫn tâm ngược đãi cả một đứa trẻ.
Nghĩ kỹ lại, chắc mẹ vợ đã trút hết tức giận vì tôi lên người Đa Đa rồi.