10.
Trong phòng livestream, đám bạn học đều sững người.
Hứa Nguyệt bật dậy, giọng gắt gỏng:
“Chuyện quái gì vậy?! Các người nhầm rồi!”
“Con gái nhà họ Lâm là tôi mới đúng!”
Quý Hoài cũng đứng bật dậy hô to:
“Có nhầm lẫn gì không vậy? Thiên kim nhà các người đang đứng ở đây mà!”
“Tần Thư cô còn biết xấu hổ không mà tự lao lên sân khấu như vậy…”
Nhưng những lời tiếp theo của anh ta, lại nghẹn ứ nơi cổ họng.
“Tần Thư …Lâm Thư…”
Anh ta lặp đi lặp lại hai cái tên đó, ánh mắt nhìn tôi như thấy ma, vừa chấn động vừa khiếp sợ.
Lúc này, quản gia cũng đã xác minh xong, bước đến, lạnh lùng chìa tay ra:
“Chúng tôi đã kiểm tra, hai người không có tên trong danh sách khách mời. Người trên sân khấu mới chính là tiểu thư của chúng tôi. Mong hai vị giữ lễ nghi, lập tức rời khỏi đây.”
Ánh mắt tôi nhẹ nhàng nhìn về phía họ, mang theo ý cười như gió xuân. Chính lúc đó, Hứa Nguyệt mới thật sự nhận ra cô ta đã bị tôi lừa rồi.
Tôi vẫy tay với họ, mỉm cười:
“Tạm biệt nhé, những người bạn tốt của tôi.”
“Tần Thư! Con tiện nhân này! Mày dám lừa tao!”
Hứa Nguyệt phát điên, lao đến định đánh tôi.
Nhưng chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị Quý Hoài túm tóc, kéo ngược ngã xuống sàn.
“Đồ khốn! Mẹ kiếp, mày còn bắt tao ngủ với mày, mày nhìn lại bản thân mình xem mày là cái giống gì!”
Nghĩ tới điều gì đó, anh ta bỗng buồn nôn:
“Có biết lúc mày tẩy trang trông kinh khủng cỡ nào không? Vừa đen vừa đầy mụn… Mẹ kiếp thật gớm ghiếc!”
“Bây giờ nhìn mày thêm một cái tao cũng muốn ói. Mày nghĩ mày xứng với tao chắc?!”
Anh ta không nhịn được nữa, bóp cổ Hứa Nguyệt, tát lia lịa, vừa đánh vừa đá.
Hứa Nguyệt bị đánh đến chảy máu mũi, gào thét thảm thiết, nhưng không một ai xung quanh đứng ra giúp đỡ.
Chỉ đến khi Quý Hoài đánh mệt, phẩy tay định rời đi cánh cửa lớn của đại sảnh bỗng mở ra.
Bố mẹ của “lớp trưởng” người con gái đã bị giết chết bước vào với đôi mắt đỏ hoe. Họ đã nhận được chứng cứ tôi gửi đến.
Người bố giận dữ rống lên:
“Hứa Nguyệt! Mày không chỉ đánh tráo gương mặt con gái tao, còn giết hại nó! Đồ sát nhân như mày sao còn có thể xuất hiện ở đây ngẩng cao đầu như thế hả?!”
“Không trách sao đứa con gái tao nuôi từ nhỏ bỗng nhiên biến thành người khác, thì ra nó đã bị mày giết hại rồi!”
Toàn trường choáng váng. Phóng viên lập tức quay ống kính về phía Hứa Nguyệt.
Tôi chậm rãi bước xuống từng bậc, đi đến bên cô ta, cúi mắt nói:
“Hứa Nguyệt, đoạn video cô phá hủy đã được phục hồi. Trong đó ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình cô tráo đổi gương mặt trong hẻm tối.”
“Cô để mẹ cô tiến hành phẫu thuật, hoán đổi gương mặt của cô và lớp trưởng, rồi giết cô ấy. Giờ thì… chờ mà khai báo với cảnh sát đi.”
Tôi lạnh lùng nhấn nút, đoạn video được chiếu lên màn hình lớn.
Trong video, mẹ của Hứa Nguyệt dùng dao mổ chuyên dụng, tỉ mỉ tách từng lớp da mặt kèm theo mô thần kinh, sau đó dựa vào tỉ lệ gương mặt để kéo và ghép chuyển đổi.
Một màn phẫu thuật tàn nhẫn và tinh vi đến rợn người, khiến tất cả người xem đều lạnh toát sống lưng, nín thở kinh hãi.
11.
Hứa Nguyệt đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta chẳng khác gì một con rối bị tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Chỉ mới nửa tiếng trước, cô ta còn đang nằm mơ giữa ban ngày rằng mình sẽ trở thành thiên kim nhà họ Lâm, sẽ kết hôn với người mình yêu.
Vậy mà bây giờ cô ta chỉ có thể gào thét điên cuồng, lao tới ôm chặt lấy Quý Hoài:
“Ah Hoài! Là em mà! Em là Nguyệt Nguyệt của anh! Em biết anh yêu em nhất mà! Em giờ chỉ còn lại mỗi anh thôi! Dẫn em đi đi!”
Nhưng Quý Hoài trợn mắt như muốn rớt tròng, ánh mắt nhìn cô ta không hề che giấu sự kinh tởm:
“Cút đi! Mau cút cho tao! Cứu mạng! Có ai không! Người này là quái vật !”
Anh ta lùi lại, hét toáng lên, rồi quay sang tôi:
“Thư Thư! Cứu anh! Người anh yêu từ đầu tới cuối vẫn luôn là em! Em biết gia cảnh anh thế nào mà… Nếu không tìm được bạn gái nhà giàu thì bố mẹ anh lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Lúc Anh với em chia tay rồi, tim anh như đã chết rồi, chết thật rồi! Người anh yêu chỉ có mình em thôi! Cứu anh với!!”
Anh ta vừa gào vừa khóc, chẳng hề hay biết ánh mắt của Hứa Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi.
Tối tăm. Đáng sợ. Cô ta đang nhìn hắn như một con mồi phản bội.
“Ah Hoài… anh là của em…”
“Vĩnh viễn, chỉ có thể là của em.”
Ngay khoảnh khắc đó cô ta chộp lấy con dao ăn trên bàn, đâm thẳng vào cổ họng Kỷ Hoài!
Máu phụt ra như suối, anh ta còn chưa kịp hét đã ngã vật xuống.
Hứa Nguyệt quay sang tôi, nở một nụ cười khiến người ta sởn gai ốc:
“Tần thư , cô tưởng như vậy là cô thắng rồi à? Tôi đã có được Quý Hoài rồi ! Trước khi chết, anh ấy vẫn là bạn trai của tôi!”
“Tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu! Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không để cô có cơ hội trừng phạt tôi!”
“Tôi hận cô! Cô vĩnh viễn đừng mơ thắng được tôi!”
Nói xong cô ta tự sát ngay tại chỗ.
Nhưng nhìn cảnh tượng đó, tôi chỉ muốn bật cười lạnh lẽo.
Chỉ có đàn bà ngu ngốc mới cho rằng giành được một gã đàn ông là thắng lợi.
Kẻ ngu vẫn là kẻ ngu.
Kẻ tham lam, rồi cũng sẽ trả giá vì lòng tham của mình.
Ngay lúc đó, một đôi tay mềm mại, thơm mát, nhẹ nhàng che mắt tôi lại từ phía sau.
Lâm San San dịu dàng nói:
“Đừng nhìn những kẻ ghê tởm như vậy nữa, Thư Thư.”
“Đây là kết cục mà họ đáng phải nhận, không liên quan gì đến cậu cả.”
Tôi bật cười, nắm ngược lấy tay cô ấy, siết chặt.
Tôi ngẩng đầu, giọng vang dội:
“Mọi người không cần hoảng loạn. Tôi đã báo cảnh sát rồi. Tin rằng công lý sẽ sớm được thực thi.”
“Còn bây giờ nghi thức nhận người thân, xin được tiếp tục.”
Tôi sẽ có một cuộc đời rực rỡ phía trước.
Còn những chuyện quá khứ?
Đối với tôi, chỉ như bụi trần.
Tan rồi thì… cứ để nó tan đi.
Hoàn