Skip to main content

07.

“Lớp trưởng… thật ra mới chính là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị người giàu có nhất lớp mình đấy.”

“Cô ấy và Lâm San San năm xưa bị trao nhầm.”

Lúc đó, Hứa Nguyệt vẫn đang chìm trong nỗi thất tình bởi sự lạnh nhạt tàn nhẫn của Quý Hoài, nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng:

“Không thể nào, cậu thi trượt đại học nên bắt đầu ảo giác rồi à?”

Tôi liền hăng say kể cho cô ấy nghe cảnh mình vô tình nghe lén lớp trưởng gọi điện như thế nào.

“Bố mẹ lớp trưởng không phải chỉ là công nhân viên chức bình thường thôi sao? Nhưng tối qua tớ thấy cô ấy ra vào nhà hàng năm sao đắt nhất thành phố đấy.”

“Cô ấy sắp được đón về nhà họ Lâm rồi. Đến lúc đó sẽ trực tiếp ra nước ngoài học trường danh giá, làm sao còn giống bọn mình nữa chứ.”

“Nguyệt Nguyệt à, cậu là bạn thân nhất của tớ nên tớ mới kể điều này. Nhưng nhớ nhé, phải giữ bí mật, lớp trưởng chắc chắn chưa muốn công khai chuyện này đâu.”

Hứa Nguyệt vẫn còn bán tín bán nghi.

Nhưng… tôi còn có San San làm nhân chứng phụ giúp mà.

Tôi lại đồng thời lén lút tiết lộ chuyện này cho Quý Hoài.

Anh ta không làm tôi thất vọng  chỉ xác minh sơ qua rồi lập tức hành động, chạy đến thổ lộ với lớp trưởng.

Lớp trưởng biết rõ tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng cô ta khao khát có được Quý Hoài đến mức, cuối cùng đã chọn cách im lặng chấp nhận tất cả… trước khi sự việc bại lộ.

Lần kế tiếp Hứa Nguyệt bắt gặp Quý Hoài và lớp trưởng, là khi hai người đang chuẩn bị vào khách sạn.

“Không được! Hai người sao có thể vào khách sạn? A Hoài, anh là bạn trai của em mà!”

Hứa Nguyệt như phát điên, đôi mắt đỏ hoe chắn trước mặt họ.

Nhưng Quý Hoài chỉ lạnh nhạt nhìn cô:

“Chúng ta chia tay lâu rồi, Hứa Nguyệt. Em đừng làm phiền anh nữa. Anh với em, chỉ là cảm động, không phải tình yêu thực sự .”

Anh ta kiêu ngạo giơ bàn tay đang đan chặt cùng lớp trưởng lên, cằm hơi hất cao:

“Bây giờ anh mới tìm được chân ái đời mình. Đây là người con gái mà anh thề sẽ cưới.”

“Em mau cút đi. Nghĩ lại việc trước đây anh vì mềm lòng mà nhận lời yêu em, anh chỉ thấy ghê tởm. Em có điểm nào xứng với anh chứ?”

Anh ta đẩy mạnh Hứa Nguyệt ngã xuống đất, kéo lớp trưởng bước đi.

Hứa Nguyệt không còn thời gian để nghĩ gì khác nữa.

Người con trai cô ta yêu… sắp vào khách sạn với người con gái khác.

Mà người con gái đó, lại chính là đại tiểu thư hào môn của tập đoàn Lâm Thị quyền thế ngút trời.

Lúc ấy, tôi và Lâm San San đang trốn trong góc tối, lặng lẽ chứng kiến tất cả.

Chúng tôi trơ mắt nhìn Hứa Nguyệt lấy ra hai ống tiêm từ túi áo.

Cô ta lao lên, hung hăng đâm mạnh hai ống tiêm vào cổ họ.

Sau đó, cô lôi cả hai người vào góc khuất, bấm một dãy số lạ.

Rất nhanh, một người phụ nữ gầy gò cưỡi xe ba bánh xuất hiện.

Bà ta trông vô cùng sợ hãi khi đối mặt với Hứa Nguyệt. Ban đầu còn kháng cự, nhưng rồi vẫn cúi đầu thoả hiệp.

Hai người chật vật kéo lớp trưởng lên, ném lên xe.

08.

Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển từ Đại học Thanh Hoa, một xác chết nữ nằm sõng soài trong rãnh nước hôi hám ngoài rìa thành phố.

Giống hệt như kiếp trước… người chết mang gương mặt của Hứa Nguyệt.

Tin tôi đỗ Thanh Hoa không còn có thể che giấu được nữa. Nhà trường kéo hẳn băng-rôn đỏ rực khen ngợi thành tích của tôi.

Đài truyền hình thành phố đến phỏng vấn, đích thân thị trưởng còn tổ chức lễ vinh danh học sinh xuất sắc.

Bởi vì suốt tám năm liền, thủ khoa toàn tỉnh đều không thuộc về thành phố này.

Hai chuyện ấy diễn ra cùng lúc, khiến nhóm chat lớp học như nổ tung:

【Trời đất ơi! Không thể tin nổi hai người nghèo nhất lớp lại có số phận khác biệt tới vậy!】

【Tần Thư giấu kỹ quá! Còn tưởng cậu ấy chỉ được bốn trăm mấy điểm, ai ngờ là thủ khoa tỉnh?!】

【Mẹ ơi, đời này tôi chưa từng nghĩ mình sẽ học cùng lớp với thủ khoa! Đỉnh thật sự!】

【Cười xỉu, Quý Hoài giờ chắc hối không kịp vì đã chia tay Tần Thư ấy chứ.】

【Nói thật, trước thấy Quý Hoài đẹp trai, giờ thì thấy không xứng với thủ khoa như Tần Thư rồi.】

Nhưng Quý Hoài, và Hứa Nguyệt người đang mang gương mặt lớp trưởng lại hoàn toàn dửng dưng trước tất cả những lời tán tụng ấy.

Bọn họ giờ đây đang chìm đắm trong giấc mộng hoang đường: được nhà họ Lâm nhận lại và một bước lên mây.

Quý Hoài thậm chí còn lạnh lùng cười khẩy trong nhóm chat:

【Các người thật nực cười, chưa từng thấy thế giới rộng lớn sao? Đỗ Thanh Hoa thì sao chứ? Rồi sau cũng chỉ làm thuê cho người khác mà thôi.】

【Khoảng cách giai cấp không thể vượt qua bằng một kỳ thi đại học. Một lũ ngu si, cứ chờ mở mang tầm mắt đi.】

Lần này, anh ta thật sự đã bất chấp tất cả để được gả vào nhà họ Lâm. Đến cả ảnh đại diện cũng thay bằng ảnh lớp trưởng.

Lâm San San kể với tôi: Hứa Nguyệt đã lấy tóc lớp trưởng, kèm theo một bức thư nhận thân đầy thấm thiết, gửi tới nhà họ Lâm.

Giờ chỉ còn chờ hồi âm.

Chỉ tiếc rằng cô ta sẽ chẳng bao giờ nhận được một buổi lễ nhận thân huy hoàng như kiếp trước nữa đâu.

Chờ đợi cô ta…

Chính là một cơn ác mộng thực sự, không lối thoát.

09.

Ngày hôm đó, tại Hải Thị, hào môn nhà họ Lâm long trọng tổ chức lễ nhận lại con gái ruột, công khai trước toàn xã hội, chào đón tiểu thư thất lạc nhiều năm trở về.

Hứa Nguyệt tuy không nhận được thiệp mời, nhưng cô ta tin chắc mình mới chính là con gái ruột của nhà họ Lâm, nên tự ý dẫn theo Quý Hoài đến dự tiệc.

Trong đại sảnh lộng lẫy, hai người thản nhiên ngồi xuống ngay hàng ghế trung tâm. Khi quản gia tiến tới hỏi han, Hứa Nguyệt hất cằm, trừng mắt quát lớn:

“Đồ không có mắt! Nhìn kỹ mặt tôi vào! Đến tôi mà cũng không nhận ra, có tin tôi đuổi việc anh không?!”

Quý Hoài cũng chẳng vừa, dựa hơi mà vênh váo huênh hoang:

“Thật không hiểu nổi, nhà họ Lâm lại đi thuê loại đầy tớ mất dạy thế này?!”

Quản gia thoáng khựng lại, nghĩ họ là họ hàng nhà họ Lâm, bèn quay vào trong báo lại.

Chẳng bao lâu sau, trong tiếng vỗ tay vang dội và ánh đèn flash chớp nhoáng từ các phương tiện truyền thông, bố mẹ ruột của tôi bước ra, vẻ mặt đầy xúc động.

“Chúng tôi hôm nay vô cùng vui mừng, vô cùng xúc động… Vì con gái ruột của chúng tôi  Lâm Thư đã trở về! Mười tám năm… chúng tôi đã bỏ lỡ mất mười tám năm trời…”

Lông mày Quý Hoài hơi co lại, anh ta nghiêng đầu hỏi Hứa Nguyệt:

“Tên thật của em là Lâm Thư à? Nghe quen quen, lạ thật đấy…”

Nhưng Hứa Nguyệt còn đang đắm chìm trong giấc mộng trở thành thiên kim nhà hào môn, hớn hở nói:

“Buổi lễ hôm nay tổ chức cũng được đấy, nhìn chung là tạm làm em hài lòng.”

Cô ta rút điện thoại ra, quay livestream toàn cảnh hội trường không góc chết, còn đăng ngay lên nhóm lớp:

【Mấy đứa mù mắt kia, còn khen ngợi cái thứ thối tha Tần Thư làm gì. Có biết tôi mới là thiên kim thật sự của tập đoàn Lâm Thị không hả? Hôm nay chính là lễ nhận thân bố mẹ tôi tổ chức cho tôi đấy!】

Cả nhóm lớp nhốn nháo lên ngay lập tức:

【Ủa alo??? Lớp trưởng có bối cảnh thế này á? Lát nhớ kéo tụi tôi theo với nha!】

【Trời ơi, là tập đoàn Lâm Thị thật à?! Lâm San San trước giờ đi giày mười mấy triệu lận mà!】

Hứa Nguyệt lạnh lùng nhấn từng chữ vào màn hình:

【Đám ngu các người cũng xứng nói chuyện với tôi à? Thi đại học cái gì chứ. Rồi bố mẹ tôi sẽ quyên góp một tòa nhà cho Harvard, đưa tôi đi du học thẳng.】

Đúng lúc đó…

“Sau đây, xin mời con gái của chúng tôi – Thư Thư  lên sân khấu chào mọi người!”

Hứa Nguyệt hấp tấp cất điện thoại, sửa sang tóc tai, chuẩn bị bước lên.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của cô ta cứng đờ lại.

Vì người đang khoác lên bộ lễ phục lộng lẫy, tay khoác tay Lâm San San bước ra sân khấu…

Chính là tôi.