Skip to main content

Mùa Hoa Lựu Nở

2:40 chiều – 10/02/2025

11.
Sau buổi từ hôn, Đại thiếu gia dần trở nên bận rộn.
Chẳng rõ công việc gì, mà hắn thường xuyên vắng nhà, Kiếm Như cũng đi biền biệt.
Thoảng thấy hắn, y phục còn chưa thay ra, trong chớp mắt đã biến mất.

Mỗi lần bắt gặp ta, hắn chỉ bình thản gọi lại, đưa tay xoa đầu ta mấy cái, sau đó bảo ta cứ về nghỉ.

Đại thiếu gia bận, Nhị thiếu gia cũng không ở nhà — kỳ thi mùa Xuân đã gần, hắn quay lại thư viện học, dự tính một tháng nữa về ôn thi.
Nghe đâu phu nhân cũng trở lại kinh, chỉ vì đường mưa lũ nên hơi chậm. Ngụy gia hiện tại quan trọng nhất là có người đỗ đạt làm quan, gánh vác gia đình.

Ai dè, đến ngày yết bảng, Nhị thiếu gia rớt.

Hôm ấy Kiếm Như đi coi bảng, một canh giờ vẫn chưa về, ai cũng đoán Nhị thiếu gia không đậu.
Kinh thành không quá lớn, tin tức lan nhanh, nhà bên cạnh có người thi đỗ, đốt pháo rộ ràng.
Chưa bao giờ ta thấy tiếng pháo chói tai như vậy, đành chạy đóng chặt cửa, rồi tống thêm mấy miếng vải bít mọi kẽ hở.

Nhị thiếu gia lặng lẽ về phòng, suốt một đêm một ngày không ra, cơm nước ta đưa tới đặt bên ngoài cũng còn nguyên.
Không ăn, không uống thế này sao ổn?

Kiếm Như khuyên Đại thiếu gia sang an ủi, hắn lại chỉ lắc đầu:
“Chắc đệ ấy cũng chẳng muốn gặp ta.”

Phải, Nhị thiếu gia nay mười chín tuổi, mà năm mười chín Đại thiếu gia đã đỗ Trạng nguyên, sau lại thành người đứng đầu thiên hạ. Đặt mình vào Nhị thiếu gia, ai mà chịu nổi?

Chiều hôm sau, ta thấy thức ăn bưng đến mãi vẫn y nguyên thì không nhịn được nữa, gõ cửa vài bận. Ban đầu không ai trả lời, gõ thêm mấy lần, bên trong vang tiếng đập phá, rồi Nhị thiếu gia quát:
“Cút—!”

Hắn bảo cút, ta cút thật à?
Đương nhiên không. Dù mắng thêm cũng được, nhưng không thể để hắn bỏ ăn bỏ uống kiệt sức.

Thế là ta kiên trì gõ, hệt chú chim gõ kiến, rốt cuộc cửa mở. Một mùi rượu nồng xộc ra, Nhị thiếu gia trần trụi nửa thân trên, mắt đỏ ngầu. Không nói không rằng, hắn liền đẩy ta một phát.

“Bảo ngươi cút, không nghe à?”

Được rồi, ta xin rút lời về việc “mắng ta thêm cũng không sao”. Xem ra Nhị thiếu gia ra tay rất mạnh, ta ngã sõng soài, cơm canh rơi tung tóe.

Phản ứng đầu tiên của ta là xót mấy cái bát sứ. Lẽ ra nên thay bằng bát gỗ.
Sau mới thấy đau.
Ngẩng đầu thì thấy cửa đã đóng sầm, Nhị thiếu gia biến mất.

Giờ mới hiểu vì sao mấy hôm nay Kiếm Như dù lo cho hắn vẫn né đường này, tránh đi ngang.

Buổi tối, ta lại bưng cơm tới, lần này đổi qua bát gỗ, mang thêm bát canh giải rượu, gõ khẽ lên cửa rồi toan chạy.
Ai ngờ cửa mở ngay lập tức, Nhị thiếu gia đứng đó, thần sắc lạnh tanh, gật gù:
“Vào.”

Vào… đâu cơ?
Không lẽ định nhốt ta trong phòng rồi đánh?
Ta vừa sợ vừa lui, cánh tay bị xô ngã hôm qua vẫn còn đau âm ỉ.

Thấy ánh mắt Nhị thiếu gia đảo qua, cổ họng động đậy, cuối cùng hắn cất lời khẽ:
“Xin lỗi.”

Hóa ra hắn bảo ta vào chỉ để tạ lỗi. Được rồi, xem ra không muốn đánh ta nữa. Ta ngoan ngoãn xách cơm vào.

Vừa bước vào, căn phòng như bãi chiến trường, bình rượu lăn lóc khắp nơi, chẳng còn chỗ nào đặt chân.
Nhị thiếu gia tiện chân hất đống bình sang một bên, trống được một khúc, nói lơ đễnh:
“Ngồi đi.”

Chủ nhân còn đứng, ta nào dám ngồi, vội vã nói:
“Nhị thiếu gia ăn chút gì trước, để nô tỳ dọn dẹp cho gọn.”

Rồi ta gom mớ bình rỗng đem ra, lấy chổi vào quét.
Hắn dựa người cạnh khung cửa, tay cầm bình rượu, vẫn nhấm nháp. Ta liếc hắn mấy lần, muốn khuyên vài câu, nhưng sợ bị đánh, đành ngậm miệng. Tình cờ bắt gặp hắn cũng nhìn ta, hắn sững lại giây lát, rồi bước đến bàn, cầm bát canh uống sạch.

“Thập Lục, chắc ngươi chê ta vô dụng lắm nhỉ?”

“Sao lại thế? Có lẽ Nhị thiếu gia chưa phát huy hết thôi, lần tới ắt đỗ ngay.”

“Khoa cử ba năm một lần, hết lần này qua lần khác, đời người được mấy lần ba năm?”

“Nô tỳ nghe nói có cụ ông năm sáu mươi tuổi vẫn đi thi, Nhị thiếu gia còn trẻ đã đỗ cử nhân, thế là hơn khối người.”

Hắn khẽ cười khan:
“Hơn khối người thật, nhưng vẫn chẳng bằng gấu áo đại ca ta.”

Trời…
“Mỗi người một sở trường riêng, đâu cần so với Đại thiếu gia.”

“Ta rõ ràng không giỏi con đường ấy. Thi đậu cử nhân đã là may mắn, học thêm ba chục năm vẫn chẳng được như đại ca.”

Hắn tự cười chế giễu, càng lộ vẻ cô độc. Huynh trưởng nổi tiếng hào quang sáng chói, ai mà nhớ còn một Nhị thiếu gia tên Ngụy Lăng.

Ta suy nghĩ mãi, cuối cùng buột miệng:
“Nhị thiếu gia… ngài bán trâm rất có duyên.”

Hắn phì cười:
“Ngươi an ủi kiểu gì vậy?”

Không rõ hắn khen hay chê, chỉ biết bầu không khí dịu hơn.

Hai ngày sau, phu nhân báo tin sắp về. Từ sáng, chúng ta sắp xếp hết mọi thứ. Ta quét sân phu nhân tận ba lượt.
Giữa lúc lu bu, Đại thiếu gia kêu ta lại, hỏi tay ngươi sao thế?

Ta ngơ ngác:
“Chẳng sao mà.”

Hắn nhíu mày:
“Bình tưới hoa nặng đến nỗi một tay không nhấc được à?”

Thì ra lúc nãy hắn vô tình bắt gặp, tay ta nâng bình hoa lên hơi loạng choạng.
Lớp băng gạc trên cổ tay bị hắn tháo ra, rắc chút thuốc trị thương, rồi cẩn thận quấn lại. Khoảng cách gần tới mức ta nhìn rõ một nốt ruồi nhỏ dưới mi mắt hắn. Chỉ thấy hắn khoác áo trắng muốt, phong thái như tiên, ta ngẩn ngơ ngắm.

“Ngươi nhìn gì vậy?”

Ta chống cằm:
“Đại thiếu gia, ngài tốt quá. Không biết cô nương nào mới xứng với ngài, chắc chỉ tiên nữ trên trời, nhưng tìm ở đâu ra tiên nữ bây giờ…”

Đại thiếu gia nhướng mày:
“Nha đầu này còn bận tâm cả chuyện ấy. Thôi, mau nói thật, tay bị sao?”

Ta cười hì:
“Chân trái vấp chân phải ngã thôi ạ.”

“…Bậy bạ.”

Vì tội “bậy bạ”, hắn buộc gút băng khá chặt, làm ta đau rụt tay.
“Biết đau thì giữ mình cẩn thận hơn.”

 

12.
Sau khi phu nhân trở về, liền nổi cơn tranh cãi với Nhị thiếu gia.

Vì Nhị thiếu gia quyết định muốn tòng quân.

Một người xưa nay hiền hòa như phu nhân cũng giận đến mức đập nát chén trà, bảo Kiếm Như đi lấy roi mây, định dùng gia pháp với Nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia gan lỳ, chỉ phủi tay áo, quỳ thẳng trên nền gạch, ra chiều “muốn đánh hay giết thì cứ tùy ý”.

Thế là phu nhân vừa quất roi, vừa rơi nước mắt.

“Con có biết phương Bắc hỗn loạn, người Đột Quyết hung dữ ăn tươi nuốt sống, con đến đó thì được gì?”

Nhị thiếu gia đáp: “Nơi nào có chiến tranh, ắt cần kẻ hiền tài. Con muốn lập công danh từ quân ngũ.”

“Ngụy gia nuôi con lớn, chẳng hề để con thiếu thốn gì, cớ sao con lại muốn đem mạng mình đánh đổi? Trong nhà hiện giờ ra sao? Phụ thân con sau trận ốm vẫn còn yếu, đại ca con đến nay chưa hồi phục hoàn toàn. Giả sử con xảy ra chuyện, ta cũng chỉ còn cách đâm đầu tìm cái chết. Bao năm đèn sách vất vả, mới thi trượt một lần, con nói bỏ là bỏ ư? Ngụy Lăng, con đúng là hèn nhát, đến mẫu thân cũng phải khinh thường con!”

Nhị thiếu gia thản nhiên:
“Nếu thi lần nữa cũng không đỗ thì sao? Hay cả đời này chẳng đậu nổi nữa, chẳng lẽ con cứ để phụ thân, đại ca nuôi mãi? Mẫu thân, con sinh ra vốn chẳng hợp gò bó sách vở, không biết đã bị đòn bao phen, đến hôm nay người vẫn chưa hiểu con ư?”

Tay phu nhân khựng lại, nhưng càng đánh dữ hơn, đến mức lưng Nhị thiếu gia chỗ nào cũng rách tướp.

Cuối cùng, Đại thiếu gia bước ra can ngăn. Hắn đứng che trước Nhị thiếu gia, khom người hỏi:
“Đệ nghĩ kỹ chưa?”

Nhị thiếu gia gật:
“Ý đệ đã quyết.”

“Vậy…” Đại thiếu gia quay sang phu nhân hành lễ. “Mẫu thân, xin để đệ ấy đi. Nó đã khôn lớn, cũng cần tự chọn đường đi.”

Phu nhân nức nở: “Không, nói sao cũng không được đi!”

“Vậy mẫu thân đánh cả hai chúng con luôn đi.”

Nói rồi, Đại thiếu gia cũng quỳ xuống cạnh Nhị thiếu gia.

Trong lòng ta nhói lên—đường đường là Đại thiếu gia, thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sao chịu nổi?

“Các con… các con… giỏi lắm… đều muốn dồn ta vào đường cùng mới thôi.”

Phu nhân nhìn quanh, đành ném roi, bật khóc nghẹn ngào.

Sau đó Nhị thiếu gia tịnh dưỡng hơn mười ngày, phu nhân cũng khóc suốt hơn mười ngày. Trong phủ u ám vô cùng, lòng ta cũng buồn bã. Có lần ta lén thổi lá cây dưới gốc hòe, Đại thiếu gia đi ngang, đứng nghe một lúc lâu.

Rốt cục, Nhị thiếu gia vẫn ra đi, chỉ để lại bức thư rồi âm thầm bỏ khỏi nhà chẳng lời giã biệt.

Nhưng hắn đâu hay, một ngày trước, phu nhân đã âm thầm tới bếp, chính tay làm thật nhiều bánh cất sẵn vào hành lý hắn đã chuẩn bị. Vốn là con trai mình nuôi nấng bấy lâu, sao bà không đoán được hắn sẽ bỏ đi?

Chuyến này, cùng phu nhân trở về còn có Ngô thúc quản gia và một nha hoàn tên Thúy Nhi.
Mãi nay ta mới tỏ: năm xưa, Thôi Cửu ở lại hầu phu nhân ở Ba Lăng không phải vì Ngụy gia có ân gì ghê gớm, mà vì người thật sự hắn muốn đền đáp ân nghĩa là Châu Nhi tỷ tỷ. Hóa ra Thôi Cửu thích Châu Nhi, cùng đi Ba Lăng, dọc đường chăm sóc lẫn nhau, cuối cùng thành phu thê. Lão gia, phu nhân cảm kích nên xóa nô tịch cho họ, còn tổ chức lễ cưới. Giờ Châu Nhi tỷ đã mang thai sắp sinh.

Nhị thiếu gia đến Bắc địa tòng quân, từ ngày đi, phu nhân bắt đầu ăn chay niệm Phật, ngày nào cũng cầu an cho hắn.
Ở lại một thời gian, phu nhân bàn với Đại thiếu gia việc bán phủ đệ Thượng Kinh, cùng về Ba Lăng đoàn tụ với lão gia. Nhưng không biết Đại thiếu gia nói gì, cuối cùng nhà không bán, hắn cũng không đi, phu nhân lại quay về Ba Lăng.

Ta thực sự khâm phục, đáng lẽ tuổi này bà nên an dưỡng, vậy mà phải vất vả ngược xuôi, lúc nam lúc bắc. Trước khi lên đường, ta tặng phu nhân hai đôi giày nhẹ, mùa này sang Ba Lăng vừa kịp đi.

Phu nhân nắm tay ta bảo:
“Thập Lục, con là cô nương tốt, tấm lòng này ta nhận. Giờ con cũng xem như ‘người trong viện’ của Chiêu nhi, sau này ta nhờ con chăm sóc nó.”

Người… người trong viện á?? Ta xấu hổ bừng mặt, rối rít:
“Nô tỳ, nô tỳ đâu phải, chỉ tại sợ tối nên mới…”

Phu nhân hiền hòa:
“Được rồi, không cần giải thích, ta đều biết. Ở Ba Lăng có nhà rộng, sen phấn hồng rợp trời, còn đẹp hơn Thượng Kinh nhiều. Nếu con không muốn ở lại, cứ tới Ba Lăng tìm chúng ta.”

Phu nhân, Nhị thiếu gia đều rời đi, phủ Ngụy lại vắng vẻ.

Ta vẫn lặp đi lặp lại: quét dọn, nấu nướng, tỉa cây, học đánh cờ, học chữ, thậm chí học cách bấm bàn tính cùng Đại thiếu gia… mấy mùa xuân thu cứ thế trôi.

Khi ta đã đọc thông viết thạo, Đại thiếu gia bảo vào thư phòng, mở cuốn sách kia cho ta coi. Lần này ta hiểu, hóa ra là một quyển sổ ghi rõ ruộng đất, ngân phiếu nhà Ngụy, bao vật phẩm ngự ban, thậm chí còn liệt kê mấy cửa hàng.

Hắn hỏi:
“Sao? Thấy thế nào?”

Ta ớ người:
“…Thiếu gia cho nô tỳ xem những thứ này để làm chi?”

Chẳng lẽ đây là thứ một nha hoàn như ta nên biết?

Hắn nhướng mày:
“Còn nuôi nổi ngươi chứ?”

À, thì ra chủ tử tốn bao công dạy chữ, chỉ để chứng tỏ điều này ư? Nhưng ta chưa bao giờ nghi ngờ khả năng nuôi ta của hắn mà…

Ta đùa:
“Thiếu gia đúng là nhất thiên hạ, ai bì kịp!”

Hắn hừ nhẹ, giật cuốn sổ lại, chắp tay sau lưng bỏ đi, nhưng bóng lưng xem chừng rất đắc ý.

Nhân lúc phủ không quá bận, ta xin nghỉ về quê. Cha ta đã khỏi chân, đệ út cũng thoát bệnh. Mấy năm qua, cứ ba tháng một lần ta đều gửi ít bạc, nhà cũng dựng được hàng rào, nuôi dăm con gà.

Cha mẹ kế nói chuyện với ta, điều trong ngoài đều xoay quanh vấn đề sính lễ cho hai đệ đệ, tương lai cũng phải chuẩn bị của hồi môn cho muội muội. Còn dặn ta gia chủ đối xử không tệ, nhất định phải hầu hạ cho tốt. Mẹ kế còn khuyên ta đưa hết lương hàng tháng về để bà giữ, chờ khi nào chủ tử “khai ân” thả, ta có vốn mà sinh sống. Cha cũng gật gù tán đồng.

Nghe mà lòng ta đủ vị bâng khuâng. Về nhà còn chẳng được ăn bát canh gà. Còn Thu Sinh ca vẫn chưa lấy vợ. Ta chỉ đứng từ xa, bắt gặp huynh ấy vô tình liếc sang liền vội tránh.

Thôn Bạch Vân chẳng có gì vui, mà Thượng Kinh cũng chẳng yên. Triều đình mấy lần biến động, Cẩm Y Vệ ồ ạt bắt người, có kẻ bị xét nhà, có kẻ lưu đày, nghe đồn liên quan đến Thái tử. Ta đâu biết ngọn ngành, chỉ nghe ngóng tin đồn đầu phố cuối ngõ.

Mùa đông, ta bàn với Đại thiếu gia chuyện may vài bộ áo bông gửi lên biên cương, giấu thêm chút bạc bên lớp vải. Nhị thiếu gia tuy có lương lính, nhưng ở vùng rét buốt cũng có lúc cần thêm tiền phòng thân.

Hơn một tháng sau, Nhị thiếu gia gửi thư về. Trừ lá thư cho Đại thiếu gia, lại có một bức riêng cho ta. Bên trong chỉ vài dòng: “Tiểu Thập Lục, biên cương buồn tẻ lắm, không bằng được chỗ ngươi thú vị hơn nhiều.”

Ta hỏi Đại thiếu gia, không biết ở đó Nhị thiếu gia có gặp nguy hiểm không, vạn nhất đánh nhau thì sao? Hắn ngẩng nhìn bầu trời, im lặng khá lâu, tay vuốt chuỗi hạt như niệm Phật. Cuối cùng hắn bảo:
“Người Ngụy gia không dễ gục ngã, có ngã cũng đứng dậy.”