Skip to main content

Mùa Hoa Lựu Nở

2:39 chiều – 10/02/2025

07.
Ngày thường, phủ Ngụy có thái nông giao lương thực tận nơi, tất cả do Ngô quản gia sắp xếp, rau thịt ba ngày giao một chuyến, gạo mì một tháng một lần.
Vậy mà tới ngày hai mươi mốt, không thấy ai tới.

Trong phủ vẫn còn ít thức ăn, ta thái khoai tây xào cùng thịt khô, hấp một đĩa bí đỏ, thêm bó cải bó xôi hơi héo để nấu canh. Ta nghĩ chắc nhà người ta có việc bận nên giao muộn, nhưng chiều rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng.

Sang hôm sau, cũng có thể tạm xoay xở bữa nữa, nhưng ăn đi ăn lại mấy món ấy thì chán. Ta đành đến tìm Đại thiếu gia bẩm báo.

Hắn nói:
“Vậy cứ tạm ra chợ mua đồ.”

Giữa hoàng thành, chẳng thiếu thứ gì để mua. Có điều, ta và Kiếm Như cùng nhíu mày nhìn nhau.
Hắn rành đường nhưng chưa từng đi chợ, ta thì ngược lại, biết mua bán nhưng lạc đường ngay.

Đại thiếu gia điềm nhiên:
“Không sao, hai người cùng đi.”

Chúng ta giật mình:
“Nhưng còn ngài? Để một mình ngài ở lại sao được?”

Suy nghĩ một lúc, ta bèn bảo:
“Hay là ngài đi cùng, nhân tiện giải khuây?”

Kiếm Như chau mày ra ý không đồng tình. Đại thiếu gia cũng lặng người, rồi nhẹ nhàng từ chối:
“Ta còn có việc, không đi được.”

Để hắn ở nhà một mình thì không ổn, hai đứa cùng đi cũng không xong. Rốt cuộc, chỉ có thể phái một người ra chợ, tốt nhất là Kiếm Như, bởi hắn không biết mua đồ chứ biết đường. Dù sao, đi nhanh rồi về, vẫn hơn để Đại thiếu gia một mình.

Ta liệt kê mấy thứ cần mua: hành, gừng, rau xanh… xong tùy hắn lựa. Kiếm Như lại ấp úng:
“Giờ này đi, đồ cũng không tươi, hơn nữa ta có biết cách chọn đâu…”

Thực ra, tươi hay không cũng còn hơn không có, ta đang định an ủi hắn thì Đại thiếu gia lên tiếng:
“Hai tháng nay ngươi chưa ra ngoài, Thượng Kinh phồn hoa, dắt Thập Lục đi xem phố phường một chuyến cũng được.”

Để chủ tử bệnh ở nhà, ta lại ra ngoài dạo… hoàn toàn không ổn. Ta toan từ chối, song Đại thiếu gia đã cầm sách lên, ý chừng không muốn bàn nữa.

Chúng ta đành thôi, hành lễ rồi lui.

Ra phố, quả nhiên dòng người tấp nập, chen chúc trước quầy xiếc khỉ, quán kẹo hồ lô, đủ kiểu ồn ào. Bị đám đông xô đẩy, ta mắc kẹt ở chỗ diễn xiếc khỉ, không nhúc nhích nổi, chỉ có đôi mắt là di chuyển theo chú khỉ leo trèo, nhảy qua vòng lửa, hay ho vô cùng.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch nhà quê của ta, Kiếm Như có chút kiêu kỳ, nửa tự hào nửa trêu chọc:
“Phố phường Thượng Kinh của bọn ta náo nhiệt nhỉ?”

Ta thích thú:
“Đúng là hoa cả mắt, ta chưa từng thấy xiếc khỉ nào điêu luyện thế… Giá mà Đại thiếu gia cũng ra đây một chuyến, chắc hẳn ngài sẽ vui.”

Nghe thế, Kiếm Như khựng lại, rồi khẽ nói:
“Gia không muốn ra ngoài đâu.”

“Sao vậy?”

Hắn không đáp. Ta cũng ngộ ra: từ lúc ta đến Ngụy gia, Đại thiếu gia chưa bước qua cổng lần nào.
“Vậy trước kia thì sao?”

Kiếm Như lườm ta:
“Trước kia khác, gia còn phải lên triều, giao tiếp tứ phương. Ngươi không biết lúc ngài đỗ Trạng Nguyên, cưỡi ngựa trên phố lớn, biết bao tiểu thư rượt theo ném túi hương, đến nỗi vai bầm tím.”

Thì ra từ khi bị thương, hắn không ra ngoài nữa.
Ta khẽ thở dài, bèn kéo ống tay Kiếm Như, gợi ý:
“Ăn món nô tỳ nấu chắc ngán lắm rồi, hôm nay ra ngoài tiện thể mua ít đồ ngon. Đại thiếu gia có thích món gì không?”

Hắn đáp ngay:
“Không có.”

“Sao có thể không chứ?”

“Gia vốn chẳng kén chọn, từ quán bình dân đến nhà hàng cao cấp, từ cháo sườn đến trà cung đình, chưa từng nghe ngài khen hay chê đặc biệt món nào.”

Thì ra ta không bị đuổi không phải nhờ nấu ngon, mà vì chủ nhân không cầu kỳ gì… Nhớ lại việc hắn chưa hề trách mắng ta dù ta ngủ quên hôm trước, lòng thấy ngậm ngùi.

Ta bảo:
“Có lẽ ngài không thích cay, lần trước món thịt xào ớt ngài đâu ăn mấy.”

Kiếm Như cãi:
“Ba chúng ta ăn chung, đĩa luôn sạch trơn, chẳng bỏ thừa bao giờ.”

Ta lườm hắn:
“Ấy là do ngươi ăn hết!”

Kiếm Như: “… …”

Xong việc, chúng ta vội mua ít đồ rồi mau chóng về kẻo Đại thiếu gia chờ. Ta không quên mua thêm xâu kẹo hồ lô.

Kiếm Như khó hiểu:
“Mua làm gì, gia đâu phải con nít.”

“Ngươi cũng có phải con nít vẫn ăn đấy thôi, huống chi ta với ngươi ăn, không lẽ không mua cho Đại thiếu gia?”

“Gia sẽ không ăn.”

“Vậy ngươi bảo ngài thích gì, ta sẽ mua.”

Kiếm Như bí thế, gãi đầu không nói.

Về tới phủ, thấy Đại thiếu gia ngồi bên cửa sổ đọc sách, một tay khẽ lật trang, tay còn lại chống cằm, bốn bề vắng lặng, chỉ nghe tiếng gió đẩy mấy cánh hoa rơi.

Ta và Kiếm Như ai nấy nặng trĩu đồ, vết dây thít trắng cả tay. Dưới trời hè nóng nực, kẹo hồ lô bắt đầu tan chảy. Thấy vậy, ta bước nhanh đến dưới bậu cửa, gọi:
“Thiếu gia!”

Một tiếng ấy làm hắn ngẩng, đôi mắt tĩnh lặng như gợn sóng, môi nhếch nhẹ:
“Về nhanh vậy?”

Cửa sổ cao, ta thấp, dù kiễng chân cũng chỉ ngang mép. Ta bèn nhảy nhót, giơ xâu kẹo lên:
“Mau nhận lấy, nó sắp chảy hết rồi!”

Hắn hơi ngạc nhiên:
“Đây là…?”

“Ta với Kiếm Như mua cho ngài. Không biết ngài có thích không?”

Ta đưa còn hắn đón, giọt siro đường phía dưới que vừa nhỏ tong xuống chén trà của hắn, gợn sóng lăn tăn. Hắn nhìn ta, giọng thoáng nhẹ:
“Cảm ơn…”

Cảm ơn gì chứ, hắn đã cho ta ở chung viện, ta hàm ơn còn không hết.

Ta cười nói:
“Nếu ngài thích, lần sau ta lại mua.”

Hắn vẫn cười, đáp:
“Phiền ngươi quá.”

Xem ra vẫn khách khí, ta chỉ xua tay, xách giỏ đồ chạy biến về bếp.

Không ngờ hôm sau người thái nông kia vẫn mất tăm, ta đành muối nốt mớ cá sợ để lâu hỏng. May hôm qua mua dự trữ nhiều. Kiếm Như biết nhà ông ấy, sau bữa liền đi hỏi. Một canh giờ sau trở về với vẻ hầm hầm. Hắn trước không tìm Đại thiếu gia mà ghé luôn nhà bếp, thấy ta liền thở hổn hển.

Ta múc cho hắn chén trà, hắn cầm quạt hương bồ phẩy phẩy mới hạ hỏa, rồi càu nhàu:
“Họ Trương ấy hôm kia ngã gãy chân.”

Ta nghe vậy thì giật mình:
“Gãy chân? Họ có mời đại phu chưa?”

Hắn gắt:
“Ngươi lo cho hạng người mắt chó khinh người ấy làm gì!”

Lời trước lời sau chẳng ăn nhập, ta ngẩn ra. Phải mất hai chén trà, hắn mới kể rành rọt.
Thì ra nhà họ Trương chuyên giao rau thịt cho nhiều phủ đệ. Dù ông Trương có gãy chân, người nhà vẫn còn mấy người khác, nhưng từ lúc Ngụy gia thất thế, chỉ còn ba miệng ăn, chẳng đáng bao nhiêu lợi lộc nên họ “mượn cớ” dứt luôn.

Kiếm Như bực tức đập bàn:
“Trước đây bọn họ còn sợ chậm chạp là mất lòng, giờ ra nông nỗi này… Mất công ta đợi nửa canh giờ, gia chủ nhà họ tiếp khách chẳng thèm ra gặp.”

Hắn hầm hầm một lúc, ta xen vào:
“Vậy chắc từ nay họ không giao cho Ngụy gia nữa?”

Hắn nắm tay siết chặt, đấm xuống bàn:
“Không giao thì thôi! Ngụy gia đâu thiếu bạc, chúng ta tự đi mua!”

Ta cũng gật đầu:
“Nếu vậy, để ta dậy sớm tầm một canh giờ, giờ ta biết đường rồi, cứ sớm ra chợ mua thực phẩm tươi, đỡ phải chờ.”

Kiếm Như bác bỏ:
“Sao để mình ngươi đi, ta sẽ thay phiên.”

Từ lần đêm mưa Đại thiếu gia bị rét, hắn đã quay lại ngủ cùng phòng, phòng bất trắc. Thành ra, hắn không thể rời sáng sớm, sợ thiếu gia tỉnh dậy không có ai.

Ta liền thưa:
“Kiếm Như ca, ngươi phải ở cạnh thiếu gia, mua thức ăn vốn là việc ta, ngươi lo cho ngài là được.”

Thế là ta lại đảm nhiệm thêm chuyện mua thức ăn hằng ngày.

Kiếm Như không kể với Đại thiếu gia chuyện nhà họ Trương xem thường Ngụy gia, chỉ nói người ta bị gãy chân.

Cổ nhân có câu “Đứng bếp mới biết củi gạo quý.”
Trước kia quản gia lo hết, ta không cầm tiền mua gì, nên không để ý giá cả. Giờ tới tay ta, mới hay đồ Thượng Kinh đắt kinh người. Một móng giò cũng mua được nửa con lợn ở thôn Bạch Vân.

Tiền tuy không phải của ta, nhưng nghĩ cảnh lão gia chỉ có chút bổng lộc triều đình, Đại thiếu gia còn tốn thuốc men, Nhị thiếu gia theo đuổi sách đèn, trong nhà vẫn phải nuôi năm người hầu, lão gia phu nhân lại ốm yếu… Nỗi bất an cứ dâng trào. Ta nhớ khi mẹ qua đời, cha mình gánh nặng mấy miệng ăn, cuối cùng ta phải bán thân để cứu nhà.

Có hôm đi chợ, ta thấy một phụ nhân bán đồ thêu bên lề đường, khăn tay, tạp dề, yếm em bé đều được thêu tinh tế, vậy mà chẳng mấy ai mua.
Ta nhìn tay nghề của bà, nghĩ muốn học theo thì còn lâu mới được một nửa.

Đắn đo một hồi, ta chợt nhớ ra mình cũng có món để bán: quạt nan. Hồi thích Thu Sinh ca, ta thường phụ huynh ấy đan. Giờ giữa hè nóng nực, làm ít quạt nan đem bán biết đâu kiếm được chút tiền.

Mỗi tháng Ngụy gia vẫn trả lương, ta giữ nửa, gửi nửa về quê. Nửa còn lại cũng đủ mua mấy cây tre. Thế là ta nhờ một bác bán rau đặt giúp hai khúc tre, xẻ ra từng đoạn.

Có lần Kiếm Như vô tình thấy ta khênh mấy khúc tre vào, hỏi để làm gì, ta ấp úng nói dùng làm củi đốt.
Dĩ nhiên, ta không muốn để hắn hay ta ngầm kiếm thêm việc khác.

Vậy nên hễ làm xong mọi việc, ta lại lén về phòng chẻ và vót nan tre. Đôi khi không tránh nổi bị gai đâm, tay cứ xước dăm ba chỗ.

Tối hôm đó, dùng xong cơm, ta dọn bát đũa ra bếp rửa. Thình lình Đại thiếu gia một mình lăn xe tới, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bóng hắn đổ dài vào phòng.

Hắn trầm giọng:
“Ngươi đang làm gì?”

Ta sợ hết hồn, bởi đang cầm đôi đũa gắp ít thịt thừa còn sót lại trong đĩa. Thấy bộ dạng giấu giếm của ta, hắn càng nghi hoặc.

Theo bản năng, ta vội giấu đĩa thịt ra sau lưng. Động tác giấu đầu hở đuôi này, ai nhìn chẳng hiểu?

Hắn lại hỏi, giọng càng lạnh:
“Rốt cuộc ngươi làm gì?”

Thường ngày, Đại thiếu gia luôn hòa nhã, chưa từng lớn tiếng. Ta bị dọa, lắp bắp:
“Đây… đây là đồ thừa. Nô tỳ… không trộm cắp, chỉ thấy bỏ phí quá…”

Hắn mím môi, tựa hồ sầm mặt giận dữ. Ta lo hắn muốn trừng trị, lòng run lẩy bẩy.

Cuối cùng, ta cúi đầu, rì rầm:
“Nô tỳ biết sai, lần sau không thế nữa…”

Hắn nghiến răng:
“Ngụy Chiêu ta chưa đến nỗi không nuôi nổi một tiểu nha đầu.”

“Dạ…”

“Ngươi!…”

Hắn bất thình lình đập tay xuống tay vịn xe, làm ta giật nảy. Ta “vâng” rồi, sao còn la nữa? Đương nhiên hắn dư sức bao nuôi, tiền công hàng tháng ta vẫn cầm đấy thôi.

Thấy hắn hằn mạch máu trên trán, day day mi tâm, rồi quay xe bỏ đi, chỉ bảo:
“Đi theo ta!”

Ta sợ sệt theo sau đến thư phòng. Đại thiếu gia lấy từ ngăn tủ bí mật một quyển sổ, mở trang cuối cùng ra, đưa cho ta:
“Đọc đi.”

Ta nghệt mặt:
“Nô tỳ mù chữ…”

Hắn sững lại, lồng ngực phập phồng. Hồi lâu, hắn hỏi:
“Phải Ngô Khởi mua ngươi vào phủ không?”

Ta hoảng hốt suýt khóc. Chẳng lẽ vì ăn mấy miếng thịt thừa mà dính líu tới quản gia ư?

“Vâng, nô tỳ biết lỗi, lần sau sẽ vứt hết…”

Hắn cau mày:
“Sao lại khóc?”

Khóc cũng không được sao! Ta tức tưởi chớp mắt, quay mặt sang bên, nào ngờ hắn chụp cằm bắt xoay lại.

Hắn thở hắt ra, giọng nhẹ bớt:
“Ngươi khóc gì?”

Ta chẳng trả lời, hắn cũng không đợi. Từ ống tay áo, hắn rút ra lọ thuốc, cầm bàn tay trầy xước của ta, cẩn thận bôi từng chút.

“Sao tay bị thế này? Chỗ nào cũng có vết cắt?”

Hóa ra, hắn lặn lội đến phòng bếp tìm ta là để đưa thuốc…

Nghĩ vậy, ta tạm quên nỗi ấm ức vì bị quát. Không tiện để lộ chuyện bện quạt, ta lúng túng bảo bị củi cào trầy.

Hắn trầm ngâm giây lát rồi bảo sau này để Kiếm Như giúp, hoặc hắn sẽ đỡ cho.
Ta hốt hoảng vội từ chối, thề thốt sẽ cẩn thận, cuối cùng hắn mới chịu để ta đi.

 

08.
Kể từ sau hôm đó, có hai chuyện thay đổi.

Chuyện thứ nhất: Mỗi ngày Đại thiếu gia đều dành ra một canh giờ dạy ta học chữ, còn ra bài tập cho ta làm.

Kiếm Như nhận xét, chắc Đại thiếu gia nhàn rỗi đến mức không biết phải làm gì khác nữa rồi.

Nói câu ấy, vẻ mặt hắn đầy trăn trở. Ngày xưa Đại thiếu gia phụ tá Thái tử oai phong biết bao, tài trí dồi dào lại chẳng được trọng dụng, giống như hổ lạc đồng bằng, giờ chỉ có thể ngồi dạy chữ cho một nha hoàn lo việc bếp núc.

Đại thiếu gia quả thật đáng thương. Nhưng nếu hắn rỗi rãi thì tự lo, đằng này còn lôi ta cùng khổ chung: Nào quét tước, nào nấu nướng, giờ còn phải học chữ, lại phải bện quạt nan, trời chưa sáng đã dậy, vội vàng ra chợ bán quạt trong lúc mua thức ăn.
Đúng là mệnh khổ!

Chuyện thứ hai: Mỗi khi dùng bữa, Đại thiếu gia đều gắp món ăn bỏ vào bát ta, gắp đến khi bát cơm của ta đầy ắp, chẳng còn chỗ mà thêm. Nhưng chỗ thịt cá trên bàn chỉ có ngần ấy, hắn gắp cho ta quá nửa, vậy hắn ăn gì đây?

Thành thử ta đành xào nhiều thịt hơn… Tiền chợ cũng vì thế mà tăng vọt, chẳng tiết kiệm được chút nào.

May mà tiền bán quạt nan giúp ta bù đắp phần nào, nên cũng đỡ xót ruột.

Về hành động ấy của Đại thiếu gia, Kiếm Như suy nghĩ một hồi, bỗng trở nên “khách sáo” hẳn với ta.

Cái “khách sáo” này lại có chút kỳ quái. Chẳng hạn như, trước kia làm rách áo, hắn thường đưa ta nhờ vá giúp. Giờ hắn chỉ đến mượn rổ kim chỉ, cương quyết không cho ta đụng tay, một mình tự loay hoay khâu vá.

Ai cũng biết Kiếm Như chưa từng động đến kim chỉ bao giờ…

Nhưng nói hắn xa cách cũng không hẳn, vì đôi khi hắn lại rất quan tâm ta. Mỗi lần ra ngoài làm gì đều báo trước, hỏi ta có cần mua hay gửi gì không, thái độ tốt bất ngờ, y như lúc bẩm báo với Đại thiếu gia vậy.

Ta ngơ ngác hỏi hắn vì sao.

Kiếm Như vỗ vai ta cười:
“Thay đổi gì chứ? Kiếm Như ca xưa nay vẫn đối xử với ngươi thế mà.”

Rồi cuối cùng hắn buông một câu:
“Tiểu cô nương đấy, nghĩ ngợi nhiều làm gì. Đơn giản là ngươi sắp lớn, nam nữ khác nhau thôi.”

Lời này rõ ràng dối gạt. Ta vào Ngụy gia mới ba tháng, lớn thế nào được? Có điều, ngày ngày Đại thiếu gia ép ta ăn thịt, uống canh, đúng là có kết quả. Đống quần áo cấp lúc trước, giờ mặc vào đều chật chội.

Chiều cao có lẽ chưa nhỉnh lên bao nhiêu nhưng chắc chắn ta mập lên rồi.
Nghĩ vậy thật buồn quá.

Mùa thu sang, trời se lạnh, quạt nan trở nên ế ẩm. Ta tính hay là làm vài chiếc trâm gỗ đào, bốn mùa dùng được, ắt dễ bán hơn.
Còn chưa kịp vẽ xong kiểu dáng, một hôm trong bữa ăn, Đại thiếu gia chợt hỏi:
“Cái người thái nông giao thực phẩm ấy, giờ chân còn chưa khỏi sao?”

Ta nghe mà cứng cả tay, ngoảnh nhìn Kiếm Như. Hắn tỏ ra rất bình thản, thong thả nhai đồ ăn, nuốt xong mới đáp:
“Dạ, hôm rồi hỏi, vẫn nghe bảo chưa lành ạ.”

Đại thiếu gia nhướn mày, nhắc lại:
“Chưa khỏi à?”

“Vâng, vẫn chưa khỏi.”

Nghe xong, hắn không nói gì, chỉ gõ nhẹ hai ngón tay lên mặt bàn, thoạt nhìn rất khẽ, vậy mà sống lưng ta toát mồ hôi lạnh.
Hắn cúi mắt, bảo ta thu dọn chén bát. Lúc ta mang mâm ra ngoài, lén quay đầu nhìn thì thấy Kiếm Như đã quỳ trước mặt hắn.

Mãi lâu ta mới hiểu: người tên Trương kia ngã gãy chân, nhưng đâu thể gãy đến mức nằm liệt hai tháng, huống hồ người dân thường “không làm thì không có ăn”, nào dám rảnh rỗi dưỡng thương lâu vậy.
Đại thiếu gia đã thừa sức đoán Kiếm Như nói dối.

Nguyên buổi tối ta phập phồng lo, sợ Đại thiếu gia trừng trị xong Kiếm Như sẽ tới lượt ta, vì ta cũng biết chuyện, cũng giấu giếm hắn. Thế nhưng đợi mãi chẳng thấy hắn gọi ta tới.

Hôm sau, Kiếm Như bảo giờ Ngụy gia đã đặt được nguồn cung mới. Hóa ra Đại thiếu gia chỉ khiển trách Kiếm Như chứ không đả động gì đến ta, khiến ta vừa mừng vừa áy náy.
Ta lén hỏi Kiếm Như:
“Thiếu gia không trách ta chứ?”

Hắn nhíu mày:
“Sao lại trách ngươi được?”

Ta thở phào:
“Vậy thì tốt. Kiếm Như ca, ngươi muốn ăn gì không? Món mặn hay món nhẹ? Chỉ cần ta biết làm, ngươi cứ gọi.”

Hắn đáp ngay:
“Thịt kho tàu.”

“Được thôi, ta sẽ nấu một nồi cho ngươi.”

Kiếm Như liếc ta một cái:
“Trên bàn ăn, đừng nói là ta thèm.”

“Ta sẽ bảo do ta muốn.”

Lúc này hắn mới cười, còn vỗ vai khen ta hiểu chuyện.

Xa xa vang tiếng tiêu, ta quay lại thì thấy Đại thiếu gia đội ngọc quan, đứng ung dung bên rặng trúc xanh. Kiếm Như thoáng trông, lập tức thu lại bộ dạng cợt nhả, vội rút tay khỏi vai ta, cung kính đi mất.

Giờ lại có người giao thực phẩm tới, ta nhàn đi kha khá nhưng có thêm rắc rối nho nhỏ — không còn dịp ra chợ để bán trâm gỗ đào. Gỗ đào đắt hơn tre nhiều, nếu không tiêu thụ được, ta thua lỗ nặng.

Nửa tháng trôi qua, không chờ nổi nữa, ta đánh bạo đến thăm dò Đại thiếu gia.
Hắn đang vẽ bức tranh cảnh thu núi rừng, ta biết hắn không ưa bị quấy rầy lúc làm việc nên chỉ dám “tình cờ” đi qua cửa sổ vài lần. Đến lần thứ năm, Đại thiếu gia gọi giật lại, đặt bút xuống, bảo:
“Có gì thì nói.”

Ta liền chạy tới, đứng nhón chân, nịnh nọt:
“Đại thiếu gia, tranh ngài vẽ đẹp quá!”

Hắn chẳng mảy may lay động, đi thẳng vào vấn đề:
“Có chuyện gì thì nói.”

Ta rụt rè xoa xoa mũi chân:
“Chuyện là… Đại thiếu gia… ngài có thèm kẹo hồ lô không? Nô tỳ ra phố mua cho ngài nhé.”

Hắn liếc ta một cái, bật cười hiền rồi phẩy tay:
“Được, cứ mang bạc mà đi. Thấy gì hay thì cứ mua thêm.”

Thế là ta có cớ ra ngoài. Năm, sáu ngày lại “mua kẹo hồ lô” một lần, thực chất là vác trâm gỗ ra bày bán.
Có lần, Đại thiếu gia hỏi sao ta ra ngoài lâu vậy, cứ nấn ná chẳng về. Ta làm gì mua được gì đâu, chỉ ngồi bán, chờ khách tới. Nhưng trước mặt hắn, ta không dám nói thật, lắp bắp mãi mới thốt:
“Mua… một cây trâm gỗ đào ạ…”

Hắn hỏi tiếp:
“Sao không thấy ngươi dùng?”

Ta đành gượng gạo:
“Chỉ… chỉ mua một chiếc, nô tỳ sợ xài hỏng, không dám lấy ra…”

Than ôi, nói dối một lần thì kéo theo vô số lần tiếp theo. Đại thiếu gia thoáng vẻ không vui, ta tim đập thình thịch, sợ hắn nhìn thấu.

“Chẳng lẽ lương tháng của ngươi không đủ?”

“Dạ đủ…”

Hắn thở dài:
“Thập Lục, Ngụy Chiêu ta vẫn nuôi nổi ngươi mà.”

Câu này ta từng nghe rồi, vội cười xòa:
“Chủ tử thật là tuyệt nhất!”

Hắn lại thở dài, như không biết làm sao:
“Ngươi thật là…”