20
Nhà họ Mục đã che giấu vụ việc đó rất kín kẽ để giữ gìn danh tiếng cho tôi.
Tôi nghỉ học nửa năm, bọn họ chỉ nói với bên ngoài là tôi bị ốm.
Nhà họ Hứa cũng thế, nói Hứa Lệ đang đi du học nước ngoài.
Nghe nói họ đã bỏ ra số tiền không nhỏ để lo liệu quan hệ, cuối cùng cũng chỉ bị xử năm năm tù.
Trước đây hai nhà từng có làm ăn qua lại, sau vụ đó thì cắt đứt hoàn toàn.
Hứa Lệ có thể bị nuôi dạy thành con người như vậy, cha mẹ hắn không thể không có trách nhiệm.
“Trẻ con giỡn chơi thôi mà, cần gì phải làm lớn chuyện thế?”
“Với lại đâu có gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, có cần thiết khiến cả hai bên mất mặt không?”
Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn.
Bây giờ nhà họ Hứa đang phất lên như diều gặp gió, nhà tôi hoàn toàn không thể đọ lại nổi.
Tôi nghe thấy anh tôi — Mục Diễn — đứng ngoài cửa, gằn giọng trong điện thoại:
“Hứa Nhiễm, đây là cảnh cáo cuối cùng của tôi. Đừng có để cái thằng khốn em cô bén mảng lại gần em gái tôi thêm lần nào nữa. Nếu còn tái phạm, hắn không chỉ mất một cái chân đâu!”
Chân hắn… vì sao lại bị què?
Còn gương mặt đầy sẹo đó, rốt cuộc là do đâu?
Mục Diễn chưa bao giờ kể với tôi. Trong nhà họ Mục, cái tên “Hứa Lệ” giống như một điều cấm kỵ.
Tôi muốn hỏi, nhưng thấy tay anh run lên khi nắm điện thoại, tôi lại thôi.
Tôi từng gặp Hứa Nhiễm thời cấp ba, chị gái của Hứa Lệ, cũng là bạn học của Mục Diễn.
Rất xinh đẹp, dù sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cô ấy vẫn sống rất tự do và phóng khoáng.
Tối hôm xảy ra chuyện, trong điện thoại, Mục Diễn đã nói:
“Anh đang bận… bạn anh đang tỏ tình. Chính là chị gái Hứa Nhiễm, em gặp rồi mà, trời mưa không to đâu, em tự gọi xe về đi.”
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại cô ấy nữa.
Tôi nghĩ, chắc Mục Diễn cũng đang không dễ chịu gì.
Sau một tháng nghỉ ngơi ở nhà, tôi thấy mình đã khá hơn rất nhiều.
Không cần tiếp tục dùng quá khứ hành hạ hiện tại.
Tôi đề nghị quay lại làm việc.
Sau nhiều lần thuyết phục, ba mẹ mới đồng ý, còn thuê bảo vệ kiêm tài xế đưa đón tôi đi làm mỗi ngày.
Dưới ánh mắt quan tâm dặn dò của họ, tôi ngồi vào ghế sau xe. Hai bên là hai anh vệ sĩ lực lưỡng ép tôi đến mức chẳng nhấc nổi tay vẫy chào.
Nhiệm vụ của bảo vệ là đưa tôi tới tận cửa căn hộ, phải nhìn tôi vào trong khóa cửa rồi mới chịu đi.
Nhưng vừa vào thang máy, tôi đã chạm mặt Thời Dục Niên đang xách một đống túi to túi nhỏ.
Ánh mắt anh ta hơi tránh né, cố quay đi giả vờ không thấy tôi.
Tôi nhìn mà phát chán:
“Sao anh lại ở đây?”
Anh ta ấp úng:
“Chỗ này tiện… gần công ty… À đúng rồi, tôi chuyển lên tầng trên em rồi, sau này thành hàng xóm rồi đấy. Nếu có chuyện gì lạ thì nhớ gọi tôi đầu tiên nhé.”
…Công ty anh ta thì cách đây nửa thành phố.
Tới tầng, tôi bước ra khỏi thang máy.
Anh ta vẫn còn gọi với theo:
“Tôi để chìa khóa nhà tôi dưới tấm thảm cửa em nhé, em mà sợ thì cứ lên tìm tôi!”
Tôi chẳng thèm để tâm, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Cửa căn hộ đối diện đột nhiên bật mở.
Văn Yến Sinh bước ra, trên tay cầm túi rác, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi sững người, mà Thời Dục Niên trong thang máy cũng chết lặng.
“Tôi bảo sao bên kia giá cao thế mà không ai chịu bán, thì ra là…”
Câu nói còn chưa dứt thì cửa thang máy đóng lại.
Tôi tiễn vệ sĩ đi rồi quay sang chào hỏi:
“Chú nhỏ, sao chú lại ở đây?”
Anh không nói gì, bước lại gần tôi.
Tôi nín thở.
Chỉ thấy anh từ từ cúi xuống, rút chiếc chìa khóa từ dưới tấm thảm cửa — đúng là cái mà Thời Dục Niên nói — rồi bỏ vào túi mình.
“Nếu có chuyện gì thì tìm tôi, tôi ở rất gần.”
Anh mặc bộ đồ ở nhà màu be sữa, hình như vừa tắm xong, trên người phảng phất mùi sữa tắm nhè nhẹ.
Mùi hương ấy khá dễ chịu, tôi nên hỏi xem là dùng loại gì.
Một người như anh… tôi thực sự không thể tưởng tượng được hình ảnh anh nhuốm máu.
Ký ức dần đổ sụp rồi lắp lại, từng mảnh ghép mơ hồ đột nhiên chồng khớp.
Bàn tay ấy — cầm lấy chai bia vỡ, đập từng nhát lên mặt người đàn ông.
Anh nói “đừng sợ”, từng bước tiến đến gần tôi, cho đến khi tiếng hét của tôi cắt ngang mọi thứ.
Trong cơn thất thần, tôi định mở miệng hỏi, thì chuông điện thoại anh vang lên.
Trên màn hình hiện tên người gọi: “Ông già”.
Anh đẩy tôi vào trong nhà, rồi đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy anh khẽ cong môi, nhẹ giọng nói:
“Ngủ ngon.”
21
Tối hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ cụ ông nhà họ Văn.
“Nghe nói Yến Sinh chuyển đến gần chỗ cháu rồi, đứa nhỏ à, cứ coi nó như chú ruột mình mà đối xử.
“Ông thật sự rất quý cháu. Dạo tới khi Yến Sinh đính hôn, nhất định phải cùng gia đình đến dự tiệc mừng nhé.”
Cúp máy xong, trong lòng tôi bỗng trống rỗng đến lạ.
Dù có ngốc thế nào, tôi cũng nghe ra được hàm ý phía sau lời nói ấy.
Nhận tôi làm cháu gái nuôi, có lẽ ngay từ đầu chính là để lấy danh nghĩa đạo lý trói buộc Văn Yến Sinh.
Anh nói đúng — ông già đó thật lòng rất “gian”.
Tôi bực dọc, liếc nhìn đống quà sinh nhật chưa kịp bóc bên cạnh, như tìm được chỗ trút giận, liền bắt đầu tháo tung ra một cách thô bạo.
Quà của Mục Diễn là sổ tiết kiệm như mọi năm — sáo rỗng, chẳng có chút sáng tạo.
Văn Giai Tĩnh tặng vé gặp mặt thần tượng mà hồi cấp ba chúng tôi từng mê mẩn như điếu đổ.
Thời Dục Niên thì tặng bản quyền thiết kế một khu vườn của nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế — tôi từng nói muốn đến đó tham quan, không ngờ anh ta lại thật sự để tâm mà mua tặng.
Văn Yến Sinh gửi đến một phong bì mỏng, bên trong chỉ có một bức ảnh và bản thiết kế bất động sản. Trong ảnh là một trang viên ở Phần Lan, ngập tràn hoa lan chuông.
Những bông lan chuông ấy vẫn chưa bị hái xuống, tươi mới, tràn đầy sức sống.
Nhưng… sao anh lại biết?
Đúng lúc đó, anh nhắn tin đến:
【Muốn ăn khuya không?】
Tôi lễ phép từ chối:
【Không cần đâu, cảm ơn chú nhỏ.】
Anh nhắn lại:
【Đừng gọi tôi là chú nhỏ.】
Thấy tôi không trả lời, anh lại gửi thêm một dấu hỏi chấm.
Trò đùa này khiến tâm trạng tôi tốt lên không ít.
Nhưng chưa được bao lâu, chuông cửa vang lên.
Văn Yến Sinh đứng ngoài cửa, trên tay bưng một bát hoành thánh.
“Không mời tôi vào ngồi chút sao?”
Tôi khoanh tay, mỉm cười:
“Không tiện lắm nhỉ? Giữa đêm hôm thế này, chú nhỏ lại qua nhà cháu gái làm gì cơ chứ?”
Anh nhíu mày:
“Ông già lại nói gì với em à?”
“Ừm ừm, ông bảo chú nhỏ sắp đính hôn rồi, còn mời em uống ly rượu mừng. Vậy cháu gái nên mừng bao nhiêu đây ta?”
Dựa vào việc anh thích tôi, tôi ngày càng táo bạo hơn.
Một câu chú nhỏ, một câu cháu gái, sắc mặt Văn Yến Sinh dần trở nên u ám.
“Sao tôi không biết mình sắp đính hôn vậy?”
Anh bước ngang qua tôi vào nhà, đặt bát hoành thánh lên tủ giày.
“Anh… anh làm gì vậy!”
Tôi cảm giác như mình lỡ đùa quá trớn, hoảng hốt đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng chỉ bằng một tay, anh đã túm lấy cả hai cổ tay tôi, đặt lên ngực anh.
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo sát, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy tôi.
“Gọi lại một lần nữa?”
“Chú… chú nhỏ?”
Nụ hôn đột ngột phủ xuống, hơi thở nóng rực, môi anh mềm mà ấm.
Ban đầu như trút giận, rồi dần trở nên dịu dàng.
Khi tách ra, vành tai anh ửng đỏ, ánh mắt chăm chú dừng lại nơi môi tôi.
“Hoành thánh sắp nguội rồi, ăn đi.”
Tôi ôm bát hoành thánh ngồi bệt dưới thảm, đầu óc loạn như canh hẹ.
Còn Văn Yến Sinh lại thản nhiên ngồi trên sofa nhìn tôi, như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi có cảm giác sau gáy mình sắp bị ánh mắt anh nhìn thủng mất rồi.
Tôi ăn rất chậm, vừa ăn vừa nghĩ xem nên bắt đầu hỏi từ chuyện nào trước.
Từ đêm mưa năm ấy, hay từ bó hoa sinh nhật?
Một bát hoành thánh lớn, cuối cùng tôi cũng ăn sạch.
Ăn xong, tôi quay đầu lại, thấy anh đang dựa lưng vào sofa, ánh mắt thư thái nhìn tôi không rời.
Rõ ràng là đang giữa xuân, vậy mà tôi lại cảm thấy nóng đến nghẹt thở.
“Oi, nóng quá… để em bật điều hoà.”
Không cẩn thận, ngón chân tôi đá trúng cạnh bàn trà, đau đến bật ra tiếng.
Còn chưa kịp ngồi xuống xoa, anh đã kéo tôi lên, đặt ngồi lên đùi mình.
Xong đời, tự nhiên lại… không thấy đau nữa.
Người anh cứng rắn, nhiệt độ cao, lại tỏa ra mùi hương dễ chịu.
Tôi dụi đầu vào ngực anh như cún con, hít lấy hít để.
Khi nghe thấy nhịp thở anh bắt đầu nặng nề, tôi nhỏ giọng hỏi:
“Ơm… anh dùng loại sữa tắm gì vậy?”
Vẻ mặt Văn Yến Sinh lập tức rạn nứt, tay đang đặt ở eo tôi ấn mạnh hơn một chút, nghiến răng:
“Em cố tình đấy à?”
Tôi vội vàng lắc đầu như cái trống lắc.
Anh đưa cả hai tay nâng mặt tôi lên, bầu không khí càng lúc càng mờ ám — thì đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên.
“Tiểu Tranh! Anh nghe thấy tiếng em rồi! Em sao vậy?”