Skip to main content

18

Tim tôi khẽ run lên một cái.

Tôi quay đầu nhìn Thời Dục Niên, anh ta vẫn đứng đó, lưng hơi khom xuống.

Tôi bước thẳng lên lầu, ngón tay ấn nút thang máy bỗng dưng run nhẹ.

Tôi sẽ không đi hỏi Thời Dục Niên. Bây giờ anh ta đã không còn là người tôi có thể tin tưởng nữa.

Nhớ đến chuyện trước đây Mục Diễn cũng từng dặn tôi tránh xa Văn Yến Sinh, tôi liền gọi điện cho anh.

Đầu dây bên kia, Mục Diễn ấp a ấp úng. Mặc cho tôi hỏi thế nào, cuối cùng anh vẫn chỉ nói một câu:

“Em cứ tránh xa chú ấy ra là được.”

Thôi vậy, dù sao tôi cũng chỉ nói thế để chọc tức Thời Dục Niên, chứ đâu phải tôi thích Văn Yến Sinh đến thế.

Về sau mỗi lần Văn Yến Sinh nhắn tin, tôi đều không trả lời.

Cuối tuần có về nhà tôi cũng cố tránh mặt anh. Thậm chí khi Văn Giai Tĩnh rủ tôi sang nhà ăn cơm, tôi cũng khéo léo từ chối.

Lần gặp lại tiếp theo là khi xuân vừa chạm ngõ.

Dù tôi ra sức phản đối, ba mẹ vẫn kiên quyết tổ chức cho tôi một buổi tiệc sinh nhật long trọng. Tôi không tiện vắng mặt.

Văn Yến Sinh đến rất muộn, mặc một bộ vest phẳng phiu đầy khí chất, trông có vẻ vừa tan làm là ghé thẳng qua.

Văn Giai Tĩnh vội nhấc tà váy chạy đến chào anh.

Tôi đứng trên cầu thang xoắn ốc, lại một lần nữa nhìn anh từ trên cao xuống.

Trong đầu vô thức hiện lại hình ảnh anh ôm chân tôi bôi thuốc.

Một người như vậy… tôi thật sự không thể tưởng tượng cảnh anh ra tay giết người. Liệu anh có thể không?

Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh ngẩng đầu lên.

Ngay lúc ánh mắt sắp chạm nhau, Thời Dục Niên lại đột ngột xuất hiện phía sau:

“Tiểu Tranh, sinh nhật vui vẻ.”

Anh ta đưa ra một món quà được gói bọc cẩn thận. Tôi thản nhiên đáp một tiếng cảm ơn, rồi dặn người giúp việc đem quà xuống.

Trong mắt anh ta lấp lánh tia chờ mong, dường như đang đợi phản ứng của tôi:

“Không mở ra xem thử sao? Món quà này chắc chắn em sẽ thích.”

“Anh Dục Niên, Giai Tĩnh đang dưới lầu, anh mau xuống đi.”

Nghe tôi gọi như vậy, nét mặt anh ta thoáng sững lại, ánh mắt cũng dần tối xuống.

Tôi quay lại nhìn — Văn Yến Sinh đã không còn ở đó nữa.

“Gần đây anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Trước đây là anh quá ngốc…”

Tôi không kiên nhẫn cắt lời:

“Ở đây bao nhiêu người đang nhìn, anh chắc chắn muốn đứng đây ôn chuyện cũ với tôi?”

Sắc mặt anh ta khó coi, cuối cùng vẫn phải nuốt lại lời định nói.

Không biết vì sao, một cảm giác hụt hẫng bỗng len vào lòng tôi.

Hình như… tôi đang trông đợi được gặp Văn Yến Sinh.

Mục Diễn đưa tôi ngồi vào một chỗ khuất, nhẹ giọng dặn:

“Biết là em không giỏi ứng phó mấy tình huống này, cứ tìm chỗ mát mẻ mà ngồi nghỉ, để anh lo.”

Anh bắt đầu chào hỏi quan khách, mời rượu, chuyện trò. Tôi nhìn mà thấy mệt thay.

Đang buồn chán đến muốn gục xuống ngủ, thì bất ngờ nghe thấy tiếng Mục Diễn không kìm được tức giận:

“Đcm, mày lấy tư cách gì mà đến đây?!”

Cơn buồn ngủ lập tức bị xua bay. Bình thường, Mục Diễn rất giữ thể diện, ít khi chửi bậy nơi đông người.

Tôi lập tức đứng dậy. Qua bóng lưng của anh, tôi nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.

Anh ta nghiêng người dựa hẳn vào cây gậy, toàn bộ trọng lượng dồn vào tay.

Gương mặt đầy sẹo đáng sợ ấy là cơn ác mộng mà cả đời này tôi không bao giờ muốn nhớ lại.

Ký ức như cuộn về cơn mưa ẩm ướt và lạnh lẽo đêm đó.

Hơi thở dồn dập đầy bệnh hoạn của hắn, giọng nói ghê tởm rợn người, từng cử chỉ như rắn độc trườn đến, chạm vào tôi.

Ánh đèn sáng rực hiện tại giao nhau với bóng tối ký ức, bên tai lại vang vọng tiếng mưa lách tách ngày ấy.

Tôi choáng váng, trời đất xoay vòng — rồi một đôi tay giữ chặt lấy tôi.

Tôi theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng bàn tay ấy lại siết chặt lấy tay tôi đang run lên bần bật.

“Đừng sợ, tôi đưa em đi nghỉ.”

Tôi bước thấp bước cao, gần như dựa hẳn vào người Văn Yến Sinh rời đi.

Phía sau vọng lại giọng nói lấc cấc quen thuộc:

“Tiểu Tranh, sinh nhật vui vẻ nhé.

“Còn nhớ tôi không? Mấy năm nay tôi lúc nào cũng nghĩ đến em đấy.”

“Mẹ mày, Hứa Lệ!!”

Một trận hỗn loạn nổ ra phía sau. Đồ vật rơi lách cách, âm thanh chát chúa vang khắp nơi.

Không gian như bị rút cạn dưỡng khí, tôi không thể thở nổi.

Cho đến khi bàn tay Văn Yến Sinh nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi, chậm rãi xoa dọc sống lưng.

“Hít thở sâu, đừng sợ.”

Nhưng tôi thật sự không gắng gượng nổi nữa.

Trước mắt tối sầm lại — tôi ngất lịm.

19

Tôi mơ một giấc mộng rất dài.

Trong mơ, tôi mặc đồng phục học sinh, cầm chiếc ô trong suốt.

Đó là một chiều cuối thu mưa dầm dề, mặt đất đầy vũng nước, tôi bước đi cẩn thận, sợ bùn bắn bẩn giày tất trắng tinh.

Văn Giai Tĩnh trốn học thêm để đi hẹn hò với bạn trai, đã dặn trước tài xế không cần đón tôi, bảo tôi tự về nhà.

Khi rời lớp học thêm thì đã tám giờ.

Tôi gọi cho Mục Diễn, bên kia khá ồn ào, hình như có ai đó đang trêu anh với một cô gái khác.

Tôi hỏi anh có thể đến đón tôi không, anh nói anh đang bận một việc rất quan trọng, mưa cũng không to, tôi tự gọi xe mà về.

Chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Vậy mà chính cái ngày chết tiệt ấy, khi tôi còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ, Hứa Lệ đã chặn tôi lại.

Hắn nói:

“Tiểu Tranh, tôi thích em.”

Nhà họ Hứa chiều hư đứa con út này đến mất nhân tính — hắn thích tai thỏ mềm mại thì cắt tai thỏ, ghét chó con sủa to thì cắt dây thanh quản nó.

Tôi rất sợ hắn, nhưng lại không thể thoát.

Tôi nói: “Thứ tình cảm của anh không gọi là thích. Mà dù sao tôi cũng không thích anh.”

“Không. Thích là muốn chiếm lấy. Không thích, thì muốn hủy diệt. Để tôi chứng minh cho em thấy, tôi thích em đến mức nào, được không?”

Tôi bị xô ngã xuống đất, người dính đầy bùn nước.

Hắn giẫm nát chiếc ô của tôi, bóp lấy cổ tôi.

Đôi môi ghê tởm của hắn áp lên má tôi, cổ tôi…

Giá như hôm đó tôi đi nhanh hơn một chút, cho dù có bị bắn bẩn giày tất cũng chẳng sao.

Giấc mơ dần trở nên mờ nhòe.

Tôi chỉ nhớ có người xuất hiện ngay trước khi tất cả vượt quá giới hạn.

Anh trai ôm chặt lấy tôi, run rẩy lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Về sau, tôi tự nhốt mình trong một căn phòng chật hẹp, kéo rèm kín mít, chẳng phân ngày đêm.

Thời gian tồi tệ nhất, tôi sống nhờ thuốc an thần và dịch truyền dinh dưỡng.

Cho đến khi tôi nhận được một gói hàng gửi nhầm, không ghi tên người gửi. Tôi cảnh giác mở ra — bên trong chỉ là một bó hoa lan chuông.

Những loài hoa khác cúi đầu là khi chúng sắp tàn.

Nhưng lan chuông thì không. Nụ hoa như chiếc chuông nhỏ rủ xuống cành, nở đúng độ đẹp nhất.

Trên thiệp chỉ viết một dòng ý nghĩa hoa: “Sweetness and a Return to Happiness”.

Sự ngọt ngào và trở lại với hạnh phúc.

Người ta bảo, ai nhận được lan chuông sẽ được Thần May Mắn chiếu cố.

Tôi nghĩ… có lẽ thật sự sẽ ổn hơn.

Lúc tỉnh lại, ba mẹ và Mục Diễn đều đang ở bên giường tôi.

Ngoài cửa, Thời Dục Niên đứng đó, bờ vai run lên không ngừng.

Mục Diễn như đã thức trắng cả đêm, mắt đỏ ngầu những tia máu.

“Xin lỗi, Tiểu Tranh… anh không ngờ hắn lại được ra tù sớm như vậy.”

Chưa đến bốn năm, hắn đã được thả.

Có lẽ do nhà họ Hứa bây giờ thế lực quá lớn.

Họ nói rất nhiều với tôi, nhưng tôi chẳng nghe lọt được câu nào.

Trong cơn mơ hồ, tôi lại nhớ đến giọng Văn Yến Sinh khi nói “Hít thở sâu, đừng sợ” — nghe thật yên lòng.

Khi Mục Diễn xuống bếp lấy thuốc cho tôi, Thời Dục Niên nặng nề bước vào.

Anh ta cúi đầu, không dám đến gần.

Một lúc sau, anh mới ngẩng lên. Tôi thấy vành mắt anh đỏ hoe, trên mặt còn lởm chởm râu xanh.

“Tôi không biết em đã từng gặp chuyện tồi tệ đến vậy… Xin lỗi. Thật sự xin lỗi.”

Tôi không hiểu tại sao anh ta lại xin lỗi. Việc này đâu liên quan gì đến anh ta.

Thế mà anh ta vẫn áy náy không dám nhìn tôi, lặp đi lặp lại câu xin lỗi, nói không nên làm tổn thương tôi.

“Chắc chắn là em đã dũng cảm lắm mới có thể tin tưởng tôi, vậy mà tôi lại phụ em…”

Cho đến bây giờ, chỉ cần đi trên đường, có người đàn ông nào lướt qua tôi cũng khiến tôi vô thức căng thẳng.

Khi tôi cố gắng thay đổi, người tôi lựa chọn lại là Thời Dục Niên — người đàn ông lúc đó thất ý, rơi vào đáy vực, và tôi nghĩ anh là người xứng đáng để tôi dốc lòng tin tưởng.

Dù lần đầu nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Dù lần đầu ôm, cả người run rẩy không kiểm soát được.

Tôi vẫn thấy, cảm giác hạnh phúc nhiều hơn là sợ hãi.

Nghe anh ta cứ lải nhải mãi, tôi lại cảm thấy mệt, xoay người quay lưng lại, định ngủ.

Lờ mờ trong tiếng thở đều, tôi nghe thấy… tiếng anh ta nén khóc.