Skip to main content

Không Chờ Anh Nữa

12:29 chiều – 19/06/2025

Cảm giác buồn nôn trong lòng tôi lại dâng lên:

 

“Tạ Tuỳ, chấm dứt ở đây đi. Tôi sẽ nhanh chóng đính hôn với Trần Cẩm Kỳ. Dù sao nếu anh thật sự đã ngủ với cô ta rồi, tôi cũng chướng mắt lắm.”

 

Tạ Tuỳ dường như gạt tay Tiêu Bạch Hoa đang bám lấy anh ta:

 

“Cho cô chạm vào tôi lúc nào?”

 

Nhưng khi nghe tôi nói vậy, ngay cả hơi thở cũng khựng lại, giọng đầy hoảng loạn:

 

“Tường Tường, anh không có…”

 

Tôi cắt ngang — giờ chỉ cần nghe giọng anh ta thôi cũng khiến tôi buồn nôn.

 

“Đến đây thôi, Tạ Tuỳ.”

 

“Từ nhỏ đến lớn, đều là tôi chờ anh. Chờ anh chấp nhận tôi, chờ anh tha thứ cho tôi, chờ anh thích tôi, chờ anh công nhận tôi. Luôn là tôi đợi anh, đợi mãi, đợi mãi. Nhưng tôi cũng không phải cái máy tự ngược, tôi biết mệt, cũng biết chán.”

 

“Bây giờ tôi chán anh rồi, Tạ Tuỳ.”

 

“Dù anh có giàu thật đấy, nhưng thế giới này không chỉ có mình anh có tiền. Chúng ta chia tay đẹp đi, đừng để tôi càng thêm ghét anh.”

 

Nói rồi, tôi dứt khoát cúp máy.

 

Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, tôi thẳng tay đưa Tạ Tuỳ vào danh sách đen.

 

8.

 

Mất thẻ của Tạ Tuỳ, nguồn thu nhập duy nhất của tôi giờ chỉ còn một phòng tranh nhỏ.

 

Nhưng thời buổi này, kinh doanh phòng tranh đâu có dựa vào chuyên môn — mà là quan hệ.

 

Khi còn ở bên Tạ Tuỳ, để lấy lòng anh ta, những người đó sẵn sàng chi mấy chục lần giá trị thực chỉ để mua một bức tranh của tôi.

 

Họ đâu quan tâm tôi là Picasso hay một đứa ba tuổi.

 

Còn bây giờ, cả thành phố này ai cũng biết tôi và Tạ Tuỳ cạch mặt nhau, anh ta đã có tình mới là Tiêu Bạch Hoa. Thế là đám đầu tư trước kia chen lấn đạp nát cửa phòng tranh giờ tránh tôi như tránh tà.

 

Trần Cẩm Kỳ nói sẽ bù vào cái hố tài chính đó cho tôi.

 

Tôi cười nhạt:

 

“Được thôi.”

 

Nhưng anh ta lại ngập ngừng:

 

“Mẹ tôi nghe nói cô cãi nhau với Tạ Tuỳ, nên cắt hết tiền tiêu vặt của tôi, còn không cho tôi theo đuổi cô nữa.”

 

Tường đổ thì ai cũng đạp — đạo lý này tôi hiểu rõ từ nhỏ.

 

Nên khi đám thiếu gia từng bu quanh tôi như ruồi giờ né tránh như né dịch, tôi cũng chẳng lấy làm đau lòng hay sụp đổ gì.

 

Nếu đàn ông mà có thể dựa được, chắc trái đất này đã nổ tung lâu rồi.

 

Khi còn là em gái nuôi của Tạ Tuỳ, tôi là đối tượng liên hôn mà ai cũng thèm khát.

 

Còn bây giờ — tôi chỉ còn lại cái xác, trong mắt bọn họ chỉ là thứ đồ chơi không cần chịu trách nhiệm.

 

Nhưng đường là tôi tự chọn, dù phải quỳ cũng phải đi cho hết.

 

May mà trong đám người từng bợ đỡ tôi nhất, có một nhà đầu tư chịu hẹn gặp tôi ở câu lạc bộ để bàn chuyện.

 

Tôi cẩn thận ăn diện, muốn để lại chút ấn tượng tốt, thậm chí còn mặc bộ váy đặt may riêng mà trước đây tôi tiếc chẳng dám mặc lần nào.

 

Nhưng vừa bước vào phòng, tôi đã thấy Tiêu Bạch Hoa đang được vây quanh ở chính giữa.

 

Mọi người dốc sức tâng bốc cô ta:

 

“Tổng giám đốc Tạ đúng là có mắt nhìn người, nhìn cô ấy hiền thục bao nhiêu, khác hẳn con nhỏ Tạ Tường chỉ biết tiền kia.”

 

“Tổng giám đốc đúng là phúc khí đầy mình, người đâu mà vừa giàu vừa biết chọn vợ hiền. Khác hẳn Tạ Tường — chảnh choẹ dựa hơi đàn ông như cô ta đúng là không biết điều.”

 

“Rời khỏi tổng giám đốc Tạ, nó chẳng là cái thá gì. Để kéo đầu tư cho cái phòng tranh rách nát của mình, giờ còn chịu đi tiếp khách.”

 

Tiêu Bạch Hoa làm bộ không dám tin, cất giọng dịu dàng:

 

“Làm sao có thể dùng tiền mà xúc phạm nghệ thuật được chứ? Cô ấy chẳng còn chút tâm hồn nào.”

 

Tôi nhàn nhã bước tới, lạnh lùng cất lời:

 

“Tâm hồn có ăn được cơm không? Nếu làm việc mà không cần lương thì cô thử nghỉ làm xem, sao không dám?”

 

9.

 

Tôi khiến Tiêu Bạch Hoa bẽ mặt, dĩ nhiên cô ta sẽ không để tôi yên.

 

Cô ta làm bộ đáng thương vô tội, nhưng trong lời nói cứ năm lần bảy lượt ám chỉ đám đầu tư chuốc rượu tôi.

 

Ngày trước tôi vốn không uống rượu, nhưng giờ đã không còn Tạ Tuỳ đứng sau chống lưng nữa. Anh ta có khi còn sớm thay lòng đổi dạ rồi.

 

Vì thế, bọn họ ép rượu từng chai từng chai, tôi cũng chỉ biết gượng mà uống.

 

Uống đến mức chẳng còn nhìn rõ người trước mặt.

 

Trên người đột nhiên có bàn tay sờ soạng, như đầu lưỡi rắn tanh hôi trườn tới.

 

Mùi rượu, khói thuốc và mồ hôi trộn lẫn xộc thẳng vào mũi, tôi suýt nữa nôn ra.

 

Theo bản năng tôi giơ chân đạp, nhưng lại bị vặn tay, ăn trọn một cái tát:

 

“Con đĩ này, tưởng còn có Tạ Tuỳ chống lưng chắc?”

 

Cái tát mạnh đến mức nửa bên mặt tôi rát buốt.

 

Tôi bỗng thấy tủi thân, nước mắt cứ thế trào ra.

 

Nghĩ đến tương lai còn phải bị Tạ Tuỳ tống vào trại tâm thần, lòng càng thêm tuyệt vọng.

 

“Á!” — không gian bỗng vang lên tiếng hét thảm tựa tiếng lợn bị cắt tiết, như có người bị đá ngã xuống đất.

 

Tôi còn nghe thấy tiếng giày nghiền lên mu bàn tay, âm thanh xương gãy vang lên răng rắc.

 

Tiếp sau đó là giọng nói âm trầm lạnh lẽo:

 

“Tôi không ngại đạp đổ công ty của mày, để mày ôm đống nợ cả đời không trả nổi mà ngồi bóc lịch trong tù.”

 

10.

 

Giọng nói đó, khi vang lên bên tai tôi, lại trở nên dịu dàng đến lạ. Những ngón tay lành lạnh khẽ chạm vào nửa khuôn mặt bị đánh của tôi:

 

“Đau không?”

 

Tôi đau chết đi được, lại còn bị hỏi một câu biết thừa như vậy, tức đến nghiến răng:

 

“Tôi tát anh một cái, anh thử xem có đau không?”

 

Người đang ngồi xổm trước mặt tôi im lặng một lúc, rồi ôm tôi lên:

 

“Chúng ta về nhà được không?”

 

Tôi giãy giụa trong lòng anh ta:

 

“Không, không muốn chút nào!”

 

Tương lai anh ta sẽ vì Tiêu Bạch Hoa mà ném cả đống tiền mua hẳn một hòn đảo — còn tôi thì chưa từng được anh ta chi bạo như thế, dựa vào cái gì?

 

“Trừ khi anh mua cho tôi…”

 

Người đối diện nhẫn nại hỏi:

 

“Mua gì?”

 

“Mười hòn đảo!” Tôi nghĩ, dù sao cũng đang mơ, cho mình sung sướng một phen.

 

Đối phương rõ ràng ngẩn ra:

 

“Muốn đảo làm gì?”

 

Tôi không vui, kéo cổ áo anh ta, ép anh ta cúi đầu nhìn tôi:

 

“Anh yêu tôi không?”

 

Đối phương như bất đắc dĩ:

 

“Mua.”

 

Tôi lập tức được đà lấn tới:

 

“Anh tặng cô ta thẻ đen, tôi cũng muốn!”

 

Anh ta hơi nghi hoặc:

 

“Tôi tặng thẻ đen cho ai cơ?”

 

Tôi lại lặp chiêu cũ:

 

“Anh yêu tôi không?”

 

“……Mai tôi bảo trợ lý làm thủ tục.”

 

Lên xe rồi, tôi im ắng được một lúc, rất nhanh lại ngóc đầu dậy:

 

“Tiêu Bạch Hoa bắt nạt tôi, tôi muốn bắt nạt lại!”

 

Tạ Tuỳ còn chưa kịp lên tiếng, tài xế đã lầm bầm:

 

“Ai dám bắt nạt cô chứ, đại tiểu thư?”

 

Tôi không chịu, lăn lộn trong lòng Tạ Tuỳ:

 

“Anh không yêu tôi nữa rồi!”

 

Tạ Tuỳ đành phải giữ chặt tôi đang vùng vẫy loạn xạ, thỏa hiệp:

 

“Được.”

 

Nhưng tôi đang say, vừa nhìn thấy mặt anh ta liền nổi giận:

 

“Tôi ghét anh.”

 

Tạ Tuỳ lại không hề giận, chỉ bình thản đáp:

 

“Ừ, nhưng tôi yêu em.”

 

Tôi bị dáng vẻ lạnh nhạt dửng dưng của anh ta chọc tức, túm cổ áo anh ta gào lên:

 

“Ngủ rồi mà dám thay lòng đổi dạ! Anh biết không, thời buổi kinh tế suy thoái, mất lần đầu rồi muốn kiếm một đại gia như anh dễ lắm chắc?”

 

Tạ Tuỳ nắm lấy ngón tay tôi đang làm loạn:

 

“Vậy em coi tôi là cây ATM à?”

 

“Chứ sao?” Tôi híp mắt, giọng châm chọc:

 

“Chẳng lẽ anh cũng giống bọn họ, mắng tôi là con đĩ hám tiền?”

 

Tạ Tuỳ nhíu chặt mày:

 

“Ai nói với em mấy câu đó?”

 

Bộ dạng nghiêm túc của anh ta khiến tôi phì cười:

 

“Trong lòng các anh không phải đều nghĩ vậy sao? Anh à, diễn làm gì? Cứ nói thẳng, tôi chẳng thèm để tâm đâu. Dù gì tôi còn đang xài thẻ anh mà.”

 

“Không.”

 

“Hả? Gì cơ?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.

 

“Tôi nghĩ là, may mà tôi còn nhiều tiền.”

 

Tôi cau mày:

 

“Anh đang khoe của đấy à?”

 

Tạ Tuỳ: “……”

 

11.

 

Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

 

Eo vẫn âm ỉ đau, tối qua Tạ Tuỳ thật sự quá không dịu dàng chút nào.

 

Tạ Tuỳ đã dậy từ lâu, ánh mắt chạm vào tôi, liền hỏi:

 

“Tường Tường, em bằng lòng lấy anh không?”

 

Tôi từng đọc đủ loại truyện, nhưng chưa bao giờ thấy ai cầu hôn… ngay trên giường như thế.

 

“Nhưng thư ký cũ của anh tốt nghiệp Harvard, thư ký trước đó là Cambridge, ngay cả thực tập sinh cũng phải 985 cơ mà! Ngay cả cô gái suốt ngày ngồi sắp giấy ngoài kia cũng là tốt nghiệp Thanh Hoa đấy!”